"Sư phụ, vậy chỗ này đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Bên trong rừng Sinh Tử vẫn tồn tại một nơi yên bình như thế này sao?", Trần Trường An tò mò hỏi.
"Dĩ nhiên không phải bên trong rừng Sinh Tử tồn tại, là ta mở ra một không gian tạm thời".
"Cũng chỉ có tên nhóc ngươi có thể chất đặc biệt mới có thể đến đây được, nếu đổi thành người khác, thấy được lại không vào được", Mục Vân Dao giải thích.
"À, hóa ra là như thế".
Trân Trường An gật đầu cười, sau đó đi tới bên cạnh Trần Vân Hiên đang hôn mê bất tỉnh.
"Tình hình của hắn ta sao rồi?", Trần Trường An hỏi.
"Có ta ở đây, không chết được, chỉ là cần khôi phục một lúc, khí huyết sát đã gây ra ảnh hưởng quá lớn với hắn ta".
"Thanh Sát Thảo ở chỗ này chắc hẳn sẽ có tác dụng, nhưng mà ta vẫn chưa tìm thấy nó”.
Quả thật, Thanh Sát Thảo có tác dụng vô cùng quan trọng, chỉ là…
Trần Trường An nhìn thoáng qua Trần Vân Hiên, cười nhạt nói: 'Không tìm thấy thì không cần tìm nữa'.
Hả?
Không cần tìm nữa?
Mục Vân Dao nhướng mày, lấy sự hiểu biết của nàng với Trần Trường An, hắn không nên thấy chết mà không cứu Trần Vân Hiên mới đúng.
"Ngươi có biện pháp khác sao?", Mục Vân Dao hỏi.
"Đương nhiên là có".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Tamlinh247. Vào google gõ: Truyen Tamlinh247 để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!