"Tính theo thời gian, bây giờ ngươi không nên như thế mới đúng chứ?"
Đột nhiên, Trần Trường An phát hiện có gì đó không đúng, lý do hắn quen Vong Thiên Cơ là do gặp ông ta lúc đã mất hết tu vi.
Nhưng dựa theo thời gian, lần Vong Thiên Cơ mất lại tu vi tiếp theo ít nhất cũng phải ba trăm năm nữa.
Sao lần này lại sớm thế? Nghe Trần Trường An nói, Vong Thiên Cơ lại cười khổ.
"Đại khái một năm trước, ta bỗng có cảm giác, nên xem quẻ.
"Kết quả phát hiện thiên cơ hỗn loạn bất thường, có thể có chuyện lớn xảy ra."
"Sau đó lại thấy, ở Đại Chu nhỏ bé này sẽ có một người bạn cũ xuất hiện, nhưng ta không thể đoán ra là ai."
"Chắc ngươi biết, ở tuổi này của ta, bạn bè cũ không còn nhiều, xuất hiện ở đây mà ta không thể dự đoán trước được, chắc chăn chỉ có ngươi."
"Lần đầu gặp ngươi, ta đã không thể nhìn thấu ngươi, càng không đoán trước được quỹ đạo cuộc đời của ngươi, như một màn sương mờ, không thể tiên đoán."
"Vì vậy, trước khi mất hết tu vi, ta vội vã tới đây, bởi ta tính được xác suất rất cao sẽ gặp lại bạn cũ ở nơi này."
"Nhưng không ngờ…"
"Hậu nhân bên cạnh ngươi cũng giống như vậy!"
"Nhà họ Trần các ngươi… chuyên sinh ra yêu nghiệt à?"
Vong Thiên Cơ bề ngoài có vẻ rất bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy Trần Trường An và Trần Vân Hiên, quả thực đã rất kinh ngạc.
Trân Trường An thì khỏi nói, dù sao cũng là bạn cũ.
Nhưng không ngờ chàng trai trẻ Trần Vân Hiên này cũng có vận khí lớn, mà bản thân ông ta không thể tiên đoán được.
Trần Vân Hiên cũng không ngờ mọi chuyện còn dính đến mình.
"Người nhà họ Trần của ta tất nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ."
"Vậy ngươi bị báo ứng sớm vì đã dòm ngó thiên cơ đó à?”
"Vậy ngươi từ xa chạy tới như vậy, chắc không đơn giản chỉ vì hội ngộ bạn cũ đâu nhỉ?" Trần Trường An cười hỏi.
"Ngươi đoán sai rồi, thật sự chỉ là hội ngộ bạn cũ thôi." "Có lẽ do tuổi già rồi, muốn gặp lại bạn cũ một lần."
"Thiên cơ này ta không thể đoán trước, sẽ xảy ra chuyện gì thì ta cũng không rõ."
"Nên dứt khoát không suy nghĩ nữa." Vong Thiên Cơ cười nói.
"Được, hôm nay chỉ hội ngộ bạn cũ, không bàn chuyện khác."
"Được!"
Sau khi rượu và món ăn được bày lên, Trần Trường An và Vong Thiên Cơ rót rượu mời nhau, trò chuyện cười nói.
Nội dung trước đó hoàn toàn không được nhắc tới.
Trân Vân Hiên ngồi một bên, thỉnh thoảng rót rượu cho hai người, trong lòng không khỏi tự nhủ: "Đi theo lão tổ, quả thật được mở rộng tâm mắt!"
"Thậm chí cả nhân vật như vậy cũng có thể gặp gỡ được."
Một canh giờ sau, rượu no bụng đầy, Vong Thiên Cơ võ bụng cười nói: "Thật thoải mái, lâu rồi không vui như thế này."
"Cũng không uổng công ta đi xa như vậy."
"Nhưng mà, không có tiệc nào mãi không tàn, cũng đã đến lúc ta rời đi."
"Hắn… tuy không phải người ác, nhưng cũng không phải người tốt!"