"Nghe nói chưa, lần này lễ đính hôn của Ngũ Hoàng tử thật sự rất xa xỉ đấy."
"Nghe nói rồi, quy mô này, ai không biết còn tưởng là đại hôn của Quốc chủ ấy."
"Đúng vậy, thật không ngờ, lễ đính hôn của một Ngũ Hoàng tử mà Quốc chủ lại coi trọng đến thế, tất cả gia tộc có máu mặt đều cử người tới."
"Không chỉ thế, nghe nói hai vị Thái thượng trưởng lão Thượng Thanh Tông còn dẫn người tới."
"Biết tại sao không? Nghe nói Ngũ Hoàng tử chính là người kế vị Quốc chủ tiếp theo, nên mới coi trọng như vậy."
"Nhà họ Liễu cũng thật may mắn, leo lên được Ngũ Hoàng tử, vị trí đệ nhất gia tộc Đại Chu sau này chắc chắn là của họ rồi."
"Đúng vậy, xưa kia nhà họ Liễu cũng chỉ là…"
"Suyt, ngươi không muốn sống nữa hay sao mà dám nói mấy lời đó?"
"Khụ khụ, say rồi nói lỡ mồm." Trong một quán rượu ở kinh thành, mọi người xung quanh đều đang bàn luận về lễ đính hôn giữa Ngũ Hoàng tử và Liễu
Mộng Nghiên.
Đây đã trở thành sự kiện lớn của kinh thành, thậm chí cả Đại Chu, quy mô lớn đến mức khiến nhiều người khó hiểu.
"Sợ không?"
Trân Trường An liếc nhìn Trần Vân Hiên, cười hỏi. "Không sợ."
Trần Vân Hiên mỉm cười lắc đầu.
Trần Vân Hiên bây giờ, khí chất đã thay đổi rất lớn, cả người cũng trở nên điềm tĩnh và lạnh lùng hơn.
Trải nghiệm trong khoảng thời gian qua rất quý báu đối với Trần Vân Hiên, hắn ta cũng cuối cùng đã hiểu, tại sao con người cần phải ra ngoài mở mang tầm mắt.
Nếu cứ rút mình ở thành Yên Quy, hắn ta sẽ không bao giờ trưởng thành được.
"Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai là sân nhà của ngươi."
"Vâng, lão tổ."
Trần Trường An quay về phòng, hỏi Đại Hoàng: "Đại Hoàng, ngươi có cảm nhận được khí tức của Thai Châu không?”
"Ngươi từng thấy Thai Châu ở nhà họ Trần."
"Ngươi và Thai Châu có quan hệ mật thiết hơn, ngươi không cảm nhận được sao?" Đại Hoàng tò mò hỏi.
Ngày hôm sau, chính là ngày đính hôn của Ngũ Hoàng tử và Liễu Mộng Nghiên.