Bùm! Bùm! Bùm!
Tiếng nổ liên tục vang lên, trước mặt Trần Trường A, đã có không biết bao nhiêu nữ quyến ngất xỉu.
"Đại Hoàng!" "Ngươi có bệnh à?" "Ngươi kéo bọn cung nữ này tới làm gì?"
"Ngươi nghĩ Quốc chủ Đại Chu sẽ tặng thứ này cho một cung nữ à?”
Thấy Đại Hoàng hăng hái không ngừng kéo người tới, Trần Trường An cảm thấy hơi đau đầu.
Tên này, sao lại thích làm chuyện đó thế nhỉ. "Ngươi thì biết cái gì, ta làm thế là sợ bị phát hiện đấy."
"Ngươi cũng không xem xem, trong cung này, bao nhiêu cung nữ bị ngươi hạ gục rồi."
"Nói chứ, ngươi lục tung hết lên thế, cuối cùng có không?" Đại Hoàng tức giận hỏi.
"Hmm… hiện tại vẫn chưa tìm thấy."
"Có lẽ, không phải ở trong tay những người này." Trần Trường An thở dài bất lực.
"Thế à."
"Ngươi nói xem, bọn này bị đánh ngất hết rồi, không nên lãng phí phải không?"
Đại Hoàng cười khúc khích với Trần Trường An, biểu cảm thì cực kỳ dâm đãng.
Trần Trường An biết Đại Hoàng muốn làm gì, sao có thể không hiểu chứ?
Tên khốn này chỉ cần nhún mông một cái là Trần Trường An biết nó định đi đại tiện hay là tiểu tiện!
"Đừng làm càn."
"Chúng ta tới đây là để tìm Thai Châu, sao ngươi toàn nghĩ lung tung thế?"
"Không được, tuyệt đối không được!" Trần Trường An lời lẽ chính đáng nói.
"Ngươi xem, Thai Châu cũng không tìm thấy, bỏ đi như vậy, không phải lãng phí à?"
"Chuyện này, ta đã nhiều năm không làm rồi." "Ngươi cứ cho ta làm lần này thôi có được không?"
"Không phải coi nhau là huynh đệ à?" Đại Hoàng buồn rầu nói.
Dù bảo là huynh đệ, Đại Hoàng thật sự đã lâu không làm chuyện này.
Nhưng bắt Trần Trường An nhìn nó làm, Trần Trường An vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
"Không được, không thể thương lượng, chúng ta tiếp tục tìm Thai Châu." Trần Trường An suy nghĩ một lúc, vẫn không đồng ý.
"Hừ, vậy ta không đi nữa, ngươi tự đi đi."
"Ngươi lòng dạ tốt? Vậy sao ngươi dạy Trần Vân Hiên nhổ cỏ tận gốc chứ?"