Đột phá trong chiến đấu? Thằng nhóc này quả thật là yêu nghiệt!
Người thường chiến đấu phải tập trung toàn tâm toàn ý vào trận chiến, huống hồ là trận một chọi hai như thế này. Hoàn toàn không có thời gian để nghĩ đến tu luyện hay nâng cao cảnh giới.
Nhưng Trần Vân Hiên không những không lép vế trong trận chiến đấu, lại còn có thể đột phá vào thời khắc then chốt!
Điều này quả thực chưa từng thấy, chưa từng nghe!
"Lưu Bá, trường hợp này, ngươi từng thấy chưa?" Trình Ngọc Thư nhíu mày hỏi.
"Chưa từng thấy."
"Hoặc là công pháp thằng nhóc này có điều kỳ lạ, hoặc… hắn vốn có thể đột phá lên Siêu Phàm Cảnh tầng 2, chỉ là vẫn đang áp chế tu vi, chưa đột phá. Ta có khuynh hướng cho rằng hắn đã áp chế tu vi."
Lưu Bá nghiêm mặt nói.
Áp chế tu vi? Điều này cũng có thể.
Ngụy Thiên Phong và Vũ Nguyên liếc nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ e ngại và lo lắng.
Ở Siêu Phàm Cảnh tầng 1 mà đã khó đối phó như thế, giờ đột nhiên Trần Vân Hiên đột phá lên Siêu Phàm Cảnh tầng 2, không phải càng khó khăn sao?
Trần Vân Hiên cảm nhận được sức mạnh dâng trào sau khi cảnh giới đột phá, trên mặt xuất hiện nụ cười.
"Lão tổ nói đúng, chiến đấu mới là cách nhanh nhất, hiệu quả nhất để tăng thực lực."
Trần Vân Hiên nhìn Ngụy Thiên Phong và Vũ Nguyên, lạnh lùng nói: "Trận chiến này nên kết thúc rồi!"
"Hừ, nhóc con, miệng lưỡi của ngươi cũng ghê thật đấy!"
"Tưởng đột phá một tầng là có thể càn quét bọn ta à?" Vũ Nguyên tức giận nói.
"Thật hay giả, đấu một trận sẽ rõ!"
Trân Vân Hiên không nói thêm lời vô nghĩa, thân ảnh lướt nhanh, xuất hiện ngay trước mặt Ngụy Thiên Phong.
Sự xuất hiện đột ngột của Trần Vân Hiên khiến Ngụy Thiên Phong bất ngờ, chưa kịp phản ứng, Trần Vân Hiên đấm một quyền, đập bay Ngụy Thiên Phong.
Tĩnh lặng như thời gian ngừng trôi.