"Mọi người cùng xông lên!"
"Xông lên!"
Mọi người dùng hết mọi thủ đoạn, chỉ với một mục đích, giết chết Trần Trường An và Trần Vân Hiên.
Tuy nhiên, dù họ có cố gắng thế nào cũng vô ích, kết giới mà Đại Hoàng dựng lên, bọn họ không thể phá được!
"Ài, vô ích thôi, cần gì phải thế chứ”
Đại Hoàng nhàm chán trở mình một cái, giống như đang xem một đám hề cứ nhảy múa trước mặt mình.
"Ngưng Nguyên Cảnh tầng 9 rồi!"
"Tu vi của hẳn đột phá lên Ngưng Nguyên Cảnh tầng 9 rồi!"
"Quá nhanh, quá nhanh rồi!"
"Chân Khí Cảnh, đột phá lên Chân Khí Cảnh rồi!" "Trời ơi, tu luyện là thế này à? Đột phá dễ thế à?" "Ta không muốn tu luyện nữa."
"Ta cũng vậy, chênh lệch quá lớn rồi!"
Chẳng lẽ… đây mới là cách mở khóa đúng đẳn cho việc tu luyện?
Không ít người khi thấy Trần Trường An đột phá, đều bắt đầu nghỉ ngờ cuộc đời, thấy đột phá thì thấy rồi, nhưng mẹ kiếp chưa thấy ai đột phá kiểu như thế này!
"Lại kẹt rồi à?”
Khi tu vi Trần Trường An đột phá lên Chân Khí Cảnh tầng một, không ngoài dự đoán, tu vi của hắn lại bị kẹt lần nữa.
"Kết thúc rồi à?" Đại Hoàng tò mò hỏi. "Ừm, kết thúc rồi."
"Linh khí của Đại Chu… hơi thiếu, lần sau chuẩn bị thêm linh thạch là được." Trần Trường An thản nhiên nói.
Hả? Hơi thiếu ư? Ý này là sao?
"Không phải đã đủ cho ngươi đột phá lần này rồi sao?" Đại Hoàng tò mò hỏi. "Cảm giác khó nói lắm, cảnh giới thì tới rồi, cũng kẹt rồi.
nhưng bên trong vẫn có thể chứa thêm."
“Nhưng linh khí không đợi ta hấp thu hết thì cảnh giới đã đột phá trước, dẫn đến linh khí trong thân thể không được đổ đầy:
“Nếu là người bình thường, dù cảnh giới đột phá nhưng vẫn có thể tiếp tục hấp thu linh khí.”
“Nhưng cảnh giới của ta như một cái công tắc, đến mức cảnh giới thì tự động đóng cửa hấp thu linh khí lại”
“Thật bất lực” Trần Trường An thở dài.
Trần Trường An liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng nói này, nên kết thúc rồi!”