"Tiểu tử ngươi còn kiểm soát được ngộ đạo nữa à?" Đại Hoàng cũng hơi bất ngờ.
"Ta cảm thấy… có lẽ được." Trần Vân Hiên trầm ngâm gật đầu.
"Đật, yêu nghiệt!" Ngay cả Đại Hoàng cũng không nhịn được mà chửi thề.
Mức độ yêu nghiệt của Trần Vân Hiên, chẳng kém gì những người gọi là thiên kiêu, thậm chí còn hơn một bậc.
"Ta chỉ hơi thắc mắc."
"Người yêu nghiệt như vậy, sao trước mười sáu tuổi lại bình thường đến thế?"
“Trước đây tiểu tử ngươi làm gì vậy?" Đại Hoàng khó hiểu hỏi.
Nghe lời nói của Đại Hoàng, Trần Vân Hiên cũng hơi xấu hổ, cười khổ nói: "Đại Hoàng tiền bối, trước đây ta cũng rất cố gắng, có lẽ là bỗng nhiên thông suốt mở mang đầu óc thôi."
Bỗng nhiên mở mang đầu óc à?
Điều này cũng có thể xảy ra.
Ở một nơi nhỏ bé như thành Yên Quy, Trần Vân Hiên không có tài nguyên, không có công pháp, bị chôn vùi cũng là bình thường.
Nếu không phải Trần Trường An trở về, e rằng Trần Vân Hiên bây giờ vẫn không có gì khác so với trước đây.
"Lần ngộ đạo này, thu hoạch ra sao?" Trần Trường An hỏi.
"Bẩm lão tổ, lần ngộ đạo này, ta cảm thấy cảnh giới tu vi của mình vững chắc hơn."
"Mặc dù không tăng tu vi, nhưng ta cảm thấy thực lực mạnh hơn so với trước."
"Và… ta đã lĩnh ngộ được ý cảnh!"
Mặc dù không quá hay, nhưng cũng không tệ.