Cũng không biết rốt cuộc là Cố Tiên Nhi dùng thủ đoạn gì lại có thể khiến cho Lâm Nhược Hành chấp nhất như thế.
Nhưng rất hiển nhiên, Cố Tiên Nhi cũng không có tâm tư xấu, nếu không, nàng ta có thể làm bộ dựa vào Lâm Nhược Hành để tìm kiếm cơ hội báo thù cho Cố gia.
Nhưng mà Trần Trường An lại không hiểu Cố Tiên Nhi không nghĩ tới điểm này, hay là khinh thường đi làm chuyện như vậy.
Hoặc là còn có nguyên nhân khác!
Thấy Lâm Nhược Hành còn đang do dự, Trần Trường An thản nhiên nói: "Bạc đầu cũng không phải tuyết có thể thay, quen biết đã là tốt nhất”
“Lâm Nhược Hành, không phải cái thích nào cũng sẽ có kết quả, có lẽ trong cuộc đời của ngươi, có vài người, có thể gặp được cũng đã là khó rồi.”
“Chưa nói đến chuyện phụ lòng, chớ hỏi tiền đồ, chúng ta hãy sống tốt và không quấy rầy lẫn nhau đi.”
Lời nói của Trần Trường An làm cho Lâm Nhược Hành rơi vào trong trầm tư, mà ánh mắt của Cố Tiên Nhi cũng thay đổi, dường như hơi cảm động.
Chỉ có Huyền Vô Đạo ở một bên là khinh thường bĩu môi.
Ánh mắt nhìn về phía Trần Trường An có hâm mộ, nhưng nhiều hơn là khinh bỉ.
“Cho ngươi giả bộ này." “Phi!” “Con mẹ nó, còn không nói tiếng người.”
“Đại Hoàng, mặc kệ hắn, hai ta đi chơi để cho hắn tự giả bộ.”
Huyền Vô Đạo nhất thời mất đi hứng thú xem kịch, còn không bằng tiếp tục vui đùa sẽ thích hợp với mình hơn.
Mà lúc này Đại Hoàng đang nằm ở trong ngực cô gái mỉm cười vui vẻ, ánh mắt híp thành một khe hở, không ngừng lăn lộn trong lòng người ta.
Đức hạnh của một người một chó này, Trần Trường An cũng mặc kệ.
“Đa tạ tiền bối dạy bảo, vãn bối… xin nhớ kỹ.”
“Vậy không quấy rầy tiền bối nữa, vãn bối xin cáo từ.”
“Được, mà đúng rồi, nếu Lâm Tương Liễu xuất quan thì nhớ bảo hắn tới tìm ta, ta có việc hỏi hắn”
“Chuyện này…. Vấn bối nhất định truyền đạt lại cho trưởng bối trong nhà, để bọn họ thuật lại thay.”
Rất hiển nhiên, mặc dù Lâm Nhược Hành là người Lâm gia, nhưng hắn ta cũng không có tư cách tiếp xúc trực tiếp với
“Được”