Rút thăm vẫn đang tiếp tục, Trần Vân Hiên từ đầu đến cuối cũng không mở mắt, tựa như mọi chuyện xảy ra ở đây đều không liên quan gì đến hẳn ta.
Càng như vậy, Trình Ngọc Thư càng trở nên thận trọng, tràn ngập cảnh giác.
Bởi vì hắn ta hoàn toàn không hiểu Trần Vân Hiên đến tột cùng muốn làm gì khi xuất hiện ở nơi này.
Khi rút thăm kết thúc, Trần Vân Hiên vẫn thờ ơ, điều này khiến Trình Ngọc Thư thở phào nhẹ nhõm.
"Chẳng lẽ hắn ta chỉ đến đây để xem thôi à?"
"Thực sự không định tham gia Bắc Vực tranh tài?"
"Hay là hắn ta căn bản còn không thèm tham gia?"
Trình Ngọc Thư cau mày, ngay cả chính hắn ta không nhận ra răng kể từ khi đến cốc Phong Linh, trong lòng hắn ta dường như đều nghĩ về Trần Vân Hiên.
"Đừng để ý nhiều như vậy, nếu hắn ta không rút thăm thì Bắc Vực tranh tài này cũng không liên quan gì đến hắn ta đâu”.
"Tốt hơn là nên tập trung vào cuộc tranh tài đi".
"Theo ta, Trần Vân Hiên này cũng chỉ được cái danh ảo thôi”.
"Nói không chừng sức mạnh chiến đấu như lần trước là bởi vì ăn đan dược, cho nên bùng nổ trong thời gian ngắn", Trình Ngọc Lâm khinh thường nói.
Nghe vậy, Trình Ngọc Thư cũng sửng sốt, chẳng lẽ hắn ta thực sự dùng đan dược thì có thể bùng nổ sức mạnh chiến đấu trong thời gian ngắn sao?
Khi cuộc tranh tài bắt đầu, Trình Ngọc Thư cũng tạm thời thu hồi tâm trí lại, dù sao hiện tại hắn ta còn có việc quan trọng hơn phải làm.
"Ừ!"
"Tại sao chàng trai kia vẫn luôn ngủ ở kia vậy?"
"Các ngươi có nhận ra người này không?” "Là các ngươi dẫn đến sao?"
Lúc này, Triệu trưởng lão cũng phát hiện ra Trần Vân Hiên, còn tưởng rằng là người của tứ đại gia tộc, ngũ đại tông môn dẫn đến.
Sau khi nghe Triệu trưởng lão nói, mọi người đều nhìn về phía Trần Vân Hiên, không hẹn mà đều đồng loạt lắc đầu.
"Không biết". "Chưa từng thấy qua". "Người này là ai?"
Thấy mọi người cũng không biết Trần Vân Hiên là ai, Triệu trưởng lão cũng sửng sốt.
"Thật kỳ quái, nếu không phải người của chúng ta dẫn đến thì tại sao vẫn luôn ngồi ở bên kia? Chẳng lẽ hắn ta không đến đây tham gia Bắc Vực tranh tài sao?", Triệu trưởng lão nghi hoặc nói.
"Không biết, nhưng cũng không cần để ý, chỉ là một thiếu niên trẻ thôi”.
"Đúng vậy, chẳng lẽ hắn ta sẽ phá hỏng Bắc Vực tranh tài của chúng ta sao?"
Tất cả mọi người đều không xem Trần Vân Hiên ra gì, dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, hắn ta có thể gây ra chuyện gì trước mặt những người này chứ?
Rất nhanh, mọi người đều chuyển sự chú ý sang Bắc Vực tranh tài.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.tamlinh247. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
.rmfqgtsc1::before{content:attr(xolgeqruyt);}.hwtkaqdr5::before{content:attr(ydlbpkmxnf);}img{max-width: 100%;}