CHƯƠNG 196
Cửu Thiên ngồi xuống, yên lặng chờ đợi Nhất Thanh sư tôn nói.
Nhất Thanh sư tôn không dễ gì nhét mông bự của mình vào trong chiếc ghế, vừa lách vừa nói: “Xem ra phải làm một chiếc ghế lớn hơn rồi. Trước kia sẽ không trật như vậy, lẽ nào ta lại béo rồi? Quả nhiên là tâm trạng thoải mái cơ thể phát tướng.”
Từ từ ngồi ổn, Nhất Thanh sư tôn nói với Cửu Thiên: “Tu viện ở Nhất Nguyên Viện, chỉ có hai chuyện ngươi phải chú ý. Thứ nhất, sâu trong sơn mạch Kình Thiên, núi Ngự Linh sau này không được xông vào, không có mệnh lệnh của ta và Đạo Quang sư tôn, ngươi không được bước vào nơi đó nửa bước, tin ta, đây là vì tốt cho ngươi, nơi đó có quá nhiều người hoặc thú có thể gi3t ch3t ngươi. Thứ hai, đệ tử của viện chúng ta buộc phải một lòng hướng thiện, tâm trong sáng. Nếu không sẽ bị phế bỏ tu vi, đuổi khỏi học viện. Ngươi hiểu rồi chứ?”
Cửu Thiên trịnh trọng nói: “Ta biết rồi, sư tôn.”
Nhất Thanh sư tôn gật đầu, nói: “Ừ, rất tốt. Cửu Thiên, con đường tu võ phải từ từ, sư tôn tinh lực có hạn, dạy không được quá nhiều đệ tử, cộng thêm truyền thống của Nhất Nguyên Viện, cho nên đệ tử trong viện không nhiều. Nhưng chỉ cần ngươi đi vào, sư tôn nhất định sẽ toàn lực dạy ngươi. Ta có thể sẽ không khiến ngươi trong khoảng thời gian ngắn tiến bộ thần tốc, cũng sẽ không khiến ngươi lập tức học được công pháp võ kỹ cao cường. Nhưng hãy tin tưởng ta, ngươi sẽ ở Nhất Nguyên Viện học được thứ quan trọng hơn tu võ, chính là tu tâm. Trở thành người tuy bước chậm trên con đường tu võ, nhưng lại vô cùng vững chắc, từng bước đi tới đỉnh phong.”
Ngày hôm sau, làn gió ban mai phả vào mặt, tinh thần thoải mái.