“Cô định làm gì?”
“...... Để tôi thử xem.”
Ôn Hủ Hủ không đủ kiên nhẫn để nhìn mặt hắn nhưng vẫn cố nhịn để trả lời. Cô tiến tới phía cánh cửa đang khóa.
“Dận Dận, là dì Ôn đây. Dì thay mặt mọi người xin lỗi con vì đã tự tiện quyết định đưa con đi nhà trẻ mà không hỏi qua ý kiến con.”
Cô đứng ở cửa này, dùng giọng nói dịu dàng nhất dỗ dành đứa nhỏ bên trong. Giống như trước kia cô dỗ dành hai đứa con khác của cô.
Nhưng điều khiến cho Ôn Hủ Hủ đau lòng là cho dù cô có nói gì thì bên trong vẫn không có động tĩnh. Đáp lại cô chỉ có tiếng ‘bang bang’ vang lên.
Hoắc Tư Tước đứng bên cạnh, cười lạnh một tiếng: "Đây là cách mà cô nói?”
Ôn Hủ Hủ: "......”
Ôn Hủ Hủ coi như không nghe thấy lời mỉa mai của hắn. Cô tiếp tục nói chuyện với đứa nhỏ trong phòng: "Dận Dận, chúng ta đã rút lại quyết định rồi. Nếu Dận Dận không muốn đi, chúng ta sẽ không đi, sau này mỗi ngày dì tới đây chơi với con được không?"
"Giống như ngày hôm qua, chúng ta có thể đi thật nhiều thật nhiều chỗ để chơi. Đi đến những chỗ mà trước đây con chưa từng đến có núi cao, có biển rộng, còn có nhiều cảnh đẹp khác nữa, được không?"
Trán Hoắc Tư Tước lại giật giật.
Người phụ nữ này có bị bệnh không?
Hắn nói rút lại quyết định không đi nhà trẻ từ lúc nào?
Hơn nữa, đây không phải là nhà trẻ mà cô năn nỉ hắn cho Hoắc Dận đi sao? Vậy giờ cô đang làm gì? Còn nói núi cao, biển rộng, gì gì đó nữa, hắn tưởng cô lên cơn động kinh!
Nhưng sự thật là, sau những lời Ôn Hủ Hủ nói thì những tiếng động trong phòng lúc nãy từ từ từ nhỏ xuống rồi ngừng lại.
Ôn Hủ Hủ mừng rỡ, lập tức giúp cậu thu dọn cặp sách chỉnh lại quần áo làm cho cậu càng đẹp trai khí phách. Hai mẹ con tay trong tay ra cửa sau đó ngồi xe để đi.