Ôn Hủ Hủ vừa nói, vừa nhanh chóng ôm con trai lên.
Người đàn ông còn chưa kịp phản ứng, cô dùng tốc độ nhanh nhất ôm theo hai hai đứa nhỏ bỏ chạy. Trong phút chốc liền không thấy bóng dáng đâu.
Hoắc Tư Tước tức giận đến mứcbốc khói!
Ôn Hủ Hủ!!!
——
Ôn Hủ Hủ bế hai đứa nhỏ chạy một mạch ra ngoài. Cho đến khi cô lên một chiếc taxi, về tới khu phố cũ, lúc này cô mới kéo hai đứa nhỏ xuống xe.
Sau đó xuống một cái ghế nhỏ ở công viên gần đó. Không đứng dậy nổi nữa.
“Mẹ?”
Là con gái, tâm tư sẽ tương đối tinh tế một chút. Sau khi nhìn thấy mẹ ngồi bất động tại chỗ,, cô bé lập tức nhích lại gần. Khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát mẹ, quan tâm hỏi thăm.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, liền ôm cái đầu nhỏ này vào lòng.
Sau đó, cô nhìn thấy con trai đứng ở bên cạnh cũng đang nhìn mình, cô đưa tay ôm lấy con trai ghì vào trong lòng.
“Mẹ không sao, không cần lo lắng, Mẹ chỉ hơi mệt, ngồi ở đây một lát là được rồi.”
Cô ôm hai đứa nhỏ vào lòng. Giờ phút này cô thật sự rất mệt, cô còn có chút tự trách bản thân thân mình đã không làm tốt trách nhiệm một người mẹ. Cô không thể nào tha thứ cho bản thân.
Tại sao Mặc Bảo lại biết ba?
Cậu bé biết từ khi nào?
Còn nữa, vì sao trên người cậu bé lại có nhiều dị tật như vậy? Tại sao cô không biết? Cô làm mẹ các con kiểu gì? Ngay cả con mình có dị tật nghiêm trọng như vậy, cô cũng không biết.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình không xứng làm một người mẹ.
“Mặc Mặc, con nói cho mẹ biết, có phải con đã biết về ba rồi phải không?”
Ôn Hủ Hủ bình tĩnh lại, mở miệng hỏi đứa nhỏ đang ôm trong ngực.
Ôn Hủ Hủ nghe xong không biết dùng ngôn ngữ để hình dung tâm tình của mình lúc này.