Mặc Bảo lòng nóng như lửa đốt. Cậu không còn cách nào khác chỉ đành phải ra cửa đi tìm Hoắc Dận.
Có Mặc Bảo đi tìm Hoắc Dận, cơ hội tìm thấy càng lớn. Vì giữa bọn họ có đồng hồ điện thoại thông tin cho nhau. Mà điểm này, cậu vốn là hacker, dùng ipad của cậu là có thể tìm được vị trí của Hoắc Dận.
Mặc Bảo ra khỏi nhà rồi cậu nhanh chóng tìm một chỗ ngồi xuống. Từ trong cặp sách lấy ra máy tính bảng.
Nhưng thật không ngờ, ngay lúc này, lại có người nhìn thấy cậu......
"Thanh Liên, tôi nhìn thấy có đứa bé giống như con riêng của người yêu cháu gái cô ở khu phố cũ, không biết có phải không?"
Vừa đúng lúc có một chiếc xe đi ngang qua tiểu khu cũ này. Lúc đầu không ai để ý lắm, cho đến khi Mặc Bảo mở máy tính bảng ra, ánh sáng trên màn hình chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu mới khiến cho người này liếc mắt.
“Tiểu khu cũ?”
Cố Thanh Liên nhận được điện thoại, lúc này đang lo lắng cho Cố Hạ.
Hai ngày trước,cháu gái bà ta nói đi Hoắc thị làm việc nhưng ngay cả cửa công ty cũng không được vào đã phải trở về.
Trong nhà này, loạn cả lên rồi.
“Bà có chắc thấy rõ không?”
“Chỉ là lướt qua thôi. Nhưng nếu bà cần xác nhận, tôi có thể quay lại xem.”
Người đang gọi điện thoại này, quan hệ với Cố Thanh Liên cũng không tệ lắm. Nghe được Cố Thanh Liên cần xác nhận chuyện này, bà ta còn nhiệt tình bảo có thể quay xe trở lại.
Cố Thanh Liên nhìn thoáng qua phòng khách, lúc này cô cháu gái của mình đang tàn nhẫn cắt chậu cây cảnh như một kẻ thần kinh, bà ta liền đồng ý với đầu dây bên kia.
Vài phút sau, trong điện thoại di động của Cố Thanh Liên nhận được một tấm ảnh.
Trong bức ảnh chụp chính là một đứa bé quen thuộc. Cậu đeo cặp sách nhỏ ngồi ở trên bậc thang, trong tay thì cầm một cái máy tính bảng, chính là thứ cậu thích nhất.
Thật đúng là con riêng của người yêu cháu gái bà ta!
Lại đợi vài giây, cuối cùng cô ta mới ném kéo xuống, mặt không chút thay đổi đi tới.