Chính vì thế mà mẹ cậu mới bị thương nặng như vậy.
Mặc Bảo lau nước mắt. Thật lâu sau, tâm trạng tốt hơn một chút.
"Vậy có trách mẹ không?"
“Cái gì?”
"Mẹ không nói cho ba biết về sự tồn tại của con. Vậy khi mẹ tỉnh lại, ba có trách mẹ không?" Mặc Bảo tập trung nhìn về phía ba, trong đôi mắt nhỏ đỏ hoe của cậu đang cố gắng đợi câu trả lời của hắn.
Hoắc Tư Tước sẽ trách cứ Ôn Hủ Hủ sao?
Đáp án đương nhiên là có. Năm năm trước người phụ nữ đáng chết kia nói rằng chỉ có một mình Hoắc Dận sống sót.
Nhưng bây giờ thì sao?
Chẳng những là Ôn Hủ Hủ chết đi sống lại, bây giờ còn nhảy ra một đứa con trai vô cùng hoạt bát, hắn không tức giận mới là lạ. Nếu không phải cô rơi vào tình trạng nửa sống nửa chết nằm ở trong phòng phẫu thuật, chỉ sợ đã sớm bị hắn ném xuống biển rồi.
Nhưng hiện tại......
Cảnh tượng máu me đầm đìa xẹt qua trước mắt Hoắc Tư Tước, khóe môi mỏng manh của hắn nhếch lên, lắc đầu.
“Sẽ không, mẹ con đã nuôi lớn con như vậy, ba sẽ không trách mẹ con.”
“Thật sao?”
Mặc Bảo vui mừng như trút được gánh nặng. Khuôn mặt nhỏ của cậu cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.
Hoắc Tư Tước lập tức "Ừ" một tiếng: "Đương nhiên là thật, ba chưa bao giờ lừa các con.”
"Vâng, vậy ba sẽ chăm sóc mẹ chứ?"
“Đương nhiên!”
Hoắc Tư Tước lại không chút do dự cho cậu một đáp án khẳng định.
Tất nhiên những vấn đề này rất cần thiết, huống chi hiện tại người phụ nữ kia còn đang bị thương. Nếu không sắp xếp người chăm sóc cô không thể nào cựa quậy được. Và đặc biệt cô còn là mẹ của con hắn, nên chắc chắn hắn sẽ không thể nào làm lơ.
tại không thể nói ra. Anh sợ nếu mẹ tỉnh lại nếu thấy ngay cả em cũng không thuộc về mẹ, mẹ sẽ rất đau lòng.”