Lên lầu, trước kia lầu hai vốn chỉ có một mình Hoắc Dận ở. Nhưng bây giờ các phòng bên cạnh đều được quét dọn sạch sẽ.
Theo thứ tự chính là Mặc Bảo, Nhược Nhược, sau đó là phòng của cô!
Cũng may, lúc trước Hoắc Tư Tước mua biệt thự này đủ lớn, đủ cho bốn mẹ con các cô mỗi người một phòng.
"Mẹ, thích căn phòng này không?"
“Ừm......”
Ôn Hủ Hủ vội vàng né tránh ánh mắt của con trai, bắt đầu thu dọn rồi lấy một ít thuốc và quần áo mang về từ bệnh viện ra.
Mặc Bảo thấy vậy liền tập hợp ba anh em lại với nhau bắt đầu họp.
"Thấy chưa? Mẹ đã hoàn toàn tin tưởng là ba bảo mẹ tới đây. Em muốn khen ngợi anh trai của em quá thông minh. Hoắc Dận, chiêu đi tìm dì Vương nhờ giúp đỡ này, thật sự rất tốt!"
Mặc Bảo tỏ vẻ vô cùng tán thưởng giơ ngón tay cái nhỏ lên về phía Hoắc Dận.
Hoắc Dận không giỏi ăn nói, càng chưa từng được người khen ngợi như vậy, lập tức có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Nhưng mà, trong lòng cậu rất vui.
Nhược Nhược liền chớp mắt: "Vậy anh, tiếp theo chúng ta sẽ làm sao? Phải làm thế nào? Ba sắp về rồi.”
Mặc Bảo: "......”
——
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không biết chuyện gì, cô còn ở trong phòng ngủ thu dọn đồ đạc. Vết thương của cô còn chưa khỏi hẳn, tay không tiện lắm, cho nên làm việc có chút chậm.
Dưới nhà, dì Vương phía dưới thấy cô còn chưa xuống, lo canh cá nguội liền chủ động đi lên.
“ Cô Ôn, cô còn chưa thu dọn xong sao? Canh cá sắp nguội rồi, cô có muốn tôi giúp cô không?”
“A? Chị Vương, không cần không cần. Tôi ổn rồi, lập tức xuống ngay.”
Ôn Hủ Hủ dịu dàng nói rồi nhanh chóng đi xuống nhà cùng với dì Vương.
Sự chăm sóc quan tâm của Dì Vương làm Ôn Hủ Hủ có chút nhạc nhiên. Lúc trước thái độ của dì Lưu rất ác liệt, lần đầu tiên nhìn thấy cô liền giống như trúng tà, hết lần này đến lần khác muốn đối đầu với cô.
Cũng may, lần này đổi người giúp việc mới, tốt hơn rất nhiều.
Ôn Hủ Hủ đi theo dì Vương xuống lầu, trực tiếp đi tới phòng ăn.
Cô thực sự biết cách làm sủi cảo, Mặc Bảo và Nhược Nhược đều thích ăn. Thậm chí cô còn làm chúng cách đây không lâu.