Tên khốn này vốn là nhìn cô không vừa mắt, thêm nữa hắn lại nghĩ rằng Nhược Nhược không phải con hắn. Hắn là người thù dai, hắn không thu tiền của cô mới lạ đấy.
Ôn Hủ Hủ trở về phòng, cô định xem trên người mình rốt cuộc còn lại bao nhiêu tiền?
Sau khi cô lấy thẻ ngân hàng ra kiểm tra, phát hiện con số trong thẻ chênh lệch rất xa, mới chỉ có bốn mươi vạn, cách một triệu còn một khoảng rất lớn.
Giờ thì sao? Không đủ tiền, chẳng lẽ không cho con gái đi nhà trẻ sao?
Không thể nào!
Ôn Hủ Hủ vừa nghĩ đến ánh mắt mà con gái nhìn mình vào buổi sáng, cô liền trở nên lo lắng. Vì thế cô dứt khoát ngồi xuống cầm điện thoại di động lên nghĩ cách xem có thể xoay sở được số tiền còn lại hay không.
Kết quả, cô vừa nhìn, quả thật cô đã tìm được một người.
Kiều Thời Khiêm!
——
Trung tâm thành phố, tòa nhà Hoắc Thị.
Lâm Tử Dương sau khi họp xong trở về, mới nghe tin Ôn Hủ Hủ sau khi xuất viện trực tiếp vào ở trong Vịnh Thiển ThủyThủy, anh ta đang uống một hớp nước vào trong miệng lại lập tức phun ra!
“Anh nói cái gì? Cô...... cô Ôn vào ở trong nhà tổng giám đốc?”
“Đúng vậy, không phải anh bảo người đưa cô ấy vào sao? Anh ngạc nhiên như vậy làm gì?”
Người nói chuyện phiếm với Lâm Tử Dương, chính là người lúc trước Hoắc Tư Tước giao cho việc thanh toán viện phí cho Ôn Hủ Hủ.
Lâm Tử Dương lại nghẹn họng.
Anh ta bảo người đưa cô gái kia đến nhà tổng giám đốc lúc nào? Anh ta ăn phải mật báo gan hùng sao? Dám làm chuyện như vậy!
Lâm Tử Dương nhanh chóng uống thêm một ngụm nước để trấn áp cơn sốc của mình.
“Vậy bây giờ thì sao? Họ vẫn ổn chứ?"
vấn đề này thì nữ tám của câu chuyện đột nhiên tìm đến cửa.