Thì ra là vậy!
Xem ra, vẫn là vợ trước không tốt bằng cô vợ tương lai này, Ôn Hủ Hủ có tư cách gì mà đi khiêu chiến với chính cung hiện tại cơ chứ?
Cô nhân viên cuối cùng cũng hiểu ra, lập tức hai mắt sáng lên, thang máy vừa tới đã nhanh chóng chạy ra ngoài.
Mà cô nhân viên không biết, sau khi cô ta đi ra ngoài. Người phụ nữ ở lại trong thang máy, khóe miệng lập tức nhếch lên một nụ cười cực kỳ nham hiểm.
Ôn Hủ Hủ, cô dám đấu với tôi?
Bây giờ tôi sẽ cho mọi người ở đây biết, trong tòa nhà này, ai mới là nữ chủ nhân thực sự!
Cô ta vén mái tóc sau tai.
Mấy phút sau, thang máy rốt cuộc cũng tới văn phòng tổng giám đốc.
“ Cô Cố đến rồi.”
“Cô Cố chào buổi sáng.”
“Chị Cố - -”
Chỉ mất vài phút, quả nhiên thái độ của những người này đã hoàn toàn khác, và họ bắt đầu tôn trọng cô ta trở lại.
Cố Hạ cũng không phản ứng, chỉ cười nhạt sau đó đi vào văn phòng tổng giám đốc.
“Tư Tước, em tới là để tạm biệt anh.”
“Cô nói gì? Tạm biệt?”
Hoắc Tư Tước đang bận rộn trên bàn làm việc, lúc đầu nhìn thấy cô ta đi vào, hắn cũng không định để ý đến người phụ nữ này.
Hắn chăm chú vào công việc của mình. Ngay cả khi Cố Hạ dùng mắt nóng bỏng và trìu mến nhìn hắn, hắn cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Cho đến khi, Cố Hạ đột nhiên nói câu này.
“Có ý gì?”
mặt Hoắc Tư Tước dịu đi rất nhiều.