"Nhìn kìa, cô đẹp quá!"
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy cô đều tán thưởng đi tới.
Đôi mắt của Kiều Thời Khiêm cũng sáng lên.
Trước đây anh ta biết cô rất đẹp, nhưng anh ta không ngờ rằng cô chỉ cần cẩn thận trang điểm và ăn mặc một chút đã làm cho người ta không rời mắt.
“Được, vậy thì cái này đi, lấy cho cô ấy......”
"Cái váy này thật đẹp, Tư Tước, Tư Tước. Anh xem, em muốn mua cái này, chúng ta mua cái này được không?"
Ngay khi Kiều Thời Khiêm chuẩn bị bảo nhân viên cửa hàng thanh toán hóa đơn. Bỗng bên ngoài có người nhìn thấy bóng lưng Ôn Hủ Hủ, ngay lập tức làm nũng với người đàn ông đang đi cùng cô ta.
Tư tước?
Hoắc Tư Tước?!
Ôn Hủ Hủ đang đứng trước gương nghe được, thoáng chốc ngây người tại chỗ.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Làm sao bọn họ còn có thể gặp nhau ở đây?
Ôn Hủ Hủ luống cuống, muốn chạy trốn vào phòng thử đồ, nhưng lúc này Cố Hạ ở bên ngoài đã nhanh chóng đi vào.
"Nhân viên, tôi muốn chiếc váy này, gói lại cho tôi.”
Cô ta thực sự điên rồi, khi đi vào cũng không thèm nhìn Ôn Hủ Hủ là người đang mặc thử chiếc váy này mà lập tức bảo nhân viên đóng gói cho mình.
Nhân viên cửa hàng: "......”
Thường ngày Kiều Thời Khiêm luôn giữ khuôn mặt ôn hòa, nhưng lúc này hiện lên một chút tức giận: "Vị tiểu thư này, chiếc váy này bạn tôi đang thử, cô như vậy không lịch sự đâu?"
“Có cái gì không lịch sự? Thứ tôi nhìn trúng, tự nhiên phải thuộc về tôi trước.”
“Dựa vào cái gì?”
thể là cô? Tại sao cô lại ở đây?"