Trên thực tế, phản ứng của Hoắc Tư Tước trong chuyện này giống như một nhát dao đâm vào tim Cố Hạ, cô ta không muốn thừa nhận nhưng lần này cô ta thực sự đã thua Ôn Hủ Hủ.
Tại sao lại như vậy?
Không phải hắn không yêu cô sao?
Lúc trước, khi Ôn Hủ Hủ bụng mang dạ chửa Cố Hạ cũng không thấy hắn có chút thương cảm nào với cô. Vì sao sau năm năm, hắn lại thành như thế này?
Cố Hạ không hiểu, ngây người đi về...
——
Ôn Hủ Hủ vẫn luôn trong trạng thái hoảng hốt.
Cho đến khi Kiều Thời Khiêm lái xe đưa cô ra khỏi trung tâm thành phố, cũng sắp đến phòng khám của bạn anh ta, lúc này cô mới từ từ tỉnh táo lại.
"Dừng lại, Kiều Thời Khiêm, dừng xe!"
Vừa tỉnh táo, cô lập tức bảo anh ta dừng xe lại, trong giọng của cô nghe ra cô có hơi tức giận.
Kiều Thời Khiêm liền dừng xe.
“Nancy, anh......”
"Được rồi, em không muốn nghe bất cứ điều gì. Hôm nay em còn có việc, không đi đến chỗ của bạn anh được, xin lỗi!"
Ôn Hủ Hủ ngắt lời anh ta, tiện tay mở cửa xe rời đi.
Kiều Thời Khiêm nhìn thấy cô như vậy càng trở nên lo lắng.
"Nancy, em nghe anh nói. Vừa rồi anh không cố ý, anh thấy bọn họ sỉ nhục em như vậy…anh... anh không thể cứ đứng yên mà nhìn được nên mới nói như vậy, Nancy."
Anh ta không dám làm gì cô nữa, sau khi thấy cô xuống xe anh ta cũng vội vàng từ vị trí ghế lái xuống chạy một vòng chặn cô lại.
Vừa rồi chỉ là biện pháp chữa cháy tạm thời!
Anh ta thật sự chịu không nổi nên mới liều lĩnh nói cô là bạn gái của anh ta.
Nhưng vẻ mặt Ôn Hủ Hủ không hề buông lỏng.
xa em một chút. Vì không để anh ta làm tổn thương đến anh, tốt nhất sau này anh nên coi như không quen biết em!"