“Không sao, bát này con nhường cho anh con.”
Mặc Bảo cũng là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, sau khi nhìn thấy cảnh này chủ động đẩy bát cho anh trai Hoắc Dận.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Đây là những đứa con của cô, đứa này ngoan hơn đứa kia, đứa kia hiểu chuyện hơn đứa này. Cô còn có gì mà không hài lòng đây?
Cô lẳng lặng nhìn bọn nhỏ đang ăn, một lát sau cô đứng dậy đi vào phòng ngủ.
“Ù...... ù......”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vẫn có chút căng thẳng, dù sao thì cô cũng chơi một trò lớn như vậy.
Quả nhiên, khi điện thoại được kết nối, thì bên kia tức giận gào thét: "Ôn Hủ Hủ, tôi nhất định sẽ giết cô!"
Ôn Hủ Hủ: "......”
Ặc, hắn có thể đừng có kiểu động một tí là nói giết cô không? Hắn có biết như vậy sẽ dạy hư con trai hay không?
Ôn Hủ Hủ thở dài một hơi: "Được rồi, hôm nay dừng ở đây, anh có thể tới đón con.”
“Cô nói cái gì?”
Hoắc Tư Tước đã xoay quanh trên bầu trời Clear, cảm xúc đang nổi giận lập tức dừng lại.
Đón con?
Dễ dàng như vậy sao?
Hắn đưa mắt nhìn xuống thành phố ở phía dưới và bắt đầu cho hạ cánh trực thăng.
Sau hồi lâu Ôn Hủ Hủ Không nghe hắn trả lời, cho rằng hắn nghe không hiểu, bắt đầu có chút nóng nảy.
“Anh có tới hay không? Nếu không, vậy đêm nay để cho bọn nhỏ ngủ ở chỗ tôi đi, nhưng ngày mai anh đừng có lại chê cái phòng trọ này là chỗ rách nát, dạy hư con của anh."
“……”
Vẫn không có lời đáp lại.
mắt trợn tròn: "Trời ạ, Hoắc Tư Tước, anh... anh lại đi Clear?"