Hắn không biết ngại à?
Vừa mới bị cảnh tượng này làm cho choáng váng, người đàn ông ngồi xuống nhắm hai mắt tựa vào sô pha, không kiên nhẫn nói: "Nhìn đủ chưa?”
Ôn Hủ Hủ bị làm cho nghẹn họng!
Đến phục với người đàn ông này, hắn không cần mở mắt cũng biết cô đang nhìn hắn sao?
“...... Ồ.”
Sau một hồi đỏ mặt, cô cũng nhanh chóng đặt túi khoai tây chiên trong tay xuống, đi rót cho hắn một ly nước ấm.
Mấy phút sau, có lẽ là chén nước nóng đã xuống bụng, hoặc là bếp lò điện bên chân làm cho Hoắc Tư Tước thấy ấm hơn, sắc mặt hắn cũng không còn kém như lúc đầu.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, do dự một chút, hỏi: "Nếu được? Đêm nay không cần dẫn bọn nhỏ về? Bây giờ đã bốn giờ, trời sắp sáng mà nhìn anh tinh thần cũng không tốt lắm.”
“……”
Chỉ một câu như vậy, hai ánh mắt sắc bén của hắn lạnh lùng quét qua người cô.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy, da đầu tê dại quay đầu đi không nói thêm lời nào.
Nói thật, trải qua khoảng thời gian ở chung này , cô đã biết được một ít tính tình củahắn. Hắn mặc dù biết mình sai nhưng vẫn cứng rắn không nhận.
Chà, cô không thể trách hắn, càng không thể thay hắn quyết định.
Ôn Hủ Hủ yên lặng suy nghĩ, mình có nên đi vào mặc quần áo cho con trai trước hay không?
Nếu mặc nhiều một chút, có bị đưa ra ngoài thì chúng sẽ không phải bị cảm lạnh.
“Có gì ăn không?”
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ nghe hắn nói, cho là mình nghe lầm lập tức quay đầu nhìn chằm chằm hắn. Hơn nửa ngày, cô mới hỏi một câu: "Anh... muốn ăn cái gì?"
“Gì cũng được!”
qua nhưng có thể thấy rằng nó đã được làm lại rất cẩn thận.