“A lô?”
"Có phải bác sĩ Nancy không?"
“Tôi đây, bạn là ai?”
"Xin chào, chúng tôi là người của bệnh viện thành phố. Sơ yếu lý lịch bạn gửi cho chúng tôi đã nhận được và hồ sơ của bạn rất phù hợp với yêu cầu của bệnh viện chúng tôi. Bạn có tiện tới đây phỏng vấn không?"
“Hả?”
Phỏng vấn?
Đầu óc Ôn Hủ Hủ đang rối bời, suýt chút nữa không nhớ mình đã nộp hồ sơ xin việc.
Cho đến cuộc điện thoại này, nhân viên bệnh viện mới nhẹ nhàng nhắc nhở cô: "Bác sĩ Nancy, khi nào thì bạn qua? Chủ nhiệm khoa của chúng tôi có thể trực tiếp nói chuyện với bạn."
“……”
Đây thật đúng là sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn, vừa rồi còn tuyệt vọng không biết làm sao thì từ trên trời rơi xuống một tin tốt như vậy.
Quên đi, tuy rằng đây không phải công việc mình muốn, nhưng vì con gái, cô vẫn chọn đi làm trước.
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng đồng ý.
Tại thời điểm này thứ cô cần nhất là tiền. Về phần quyển sách, phải chờ khi nào cô rảnh rỗi mới có thể chậm rãi điều tra. Nhiều năm như vậy, giờ phút này có vội cũng không vội được.
Vì thế chiều hôm nay, Ôn Hủ Hủ đến bệnh viện thành phố để phỏng vấn. Cuối cùng cô cũng được nhận vào chức vụ chủ nhiệm khoa nội, hơn nữa còn được ứng trước nửa năm tiền lương.
Không nhiều không ít, vừa vặn 60 vạnvạn!
Hoắc Tư Tước, từ giờ hắn sẽ không có lý do gì để đuổi con gái ra khỏi nhà trẻ nữa chứ?
Ôn Hủ Hủ lấy được tiền, trước tiên bấm số điện thoại của tên đàn ông chó đó.
“A lô?”
“Hoắc Tư Tước, đưa số tài khoản của anh cho tôi, tôi chuyển tiền cho anh!”
Vừa có tiền Ôn Hủ Hủ vô cùng khí phách.
Hoắc Tư Tước: "......”
Sau khi liếc nhìn phòng họp, Hoắc tư tước bỗng nhiên dừng lại nhìn về phía các lãnh đạo công ty của hắn, mặt hắn không chút thay đổi đứng lên, cầm điện thoại di động đi ra ngoài.