"Được rồi, Nhược Nhược đừng khóc nữa, ba đối xử với Nhược Nhược không tốt là vì ba không biết Nhược Nhược cũng là con của ba. Như vậy, mẹ tìm một cơ hội nói cho ba con biết, nói Nhược Nhược cũng là con của ba, được không?"
“Thật sao?”
Lời này vừa nói ra, không chỉ làm cho Nhược Nhược ngừng khóc.
Ngay cả hai người anh trai Mặc Bảo và Hoắc Dận cũng nhìn mẹ mở to hai mắt, không tin những gì mình nghe được.
“Mẹ, mẹ muốn cho ba biết em gái sao? Vậy mẹ......”
“Không sao, chỉ cần các con vui vẻ là tốt rồi, mẹ đều không sao.”
Ôn Hủ Hủ xoa xoa cái đầu nhỏ của con gái, dịu dàng an ủi.
Hiện tại, cô cũng cảm thấy không có gì, nhìn cậu bé chẳng phải cũng đã nhận ba sao? Nhưng cô mỗi ngày vẫn có thể nhìn thấy cậu, hơn nữa mỗi ngày cũng có thể ở cùng cậu.
Cho nên, Ôn Hủ Hủ cảm thấy đem con gái nói cho hắn biết cũng không sao.
Bọn nhỏ nghe được, nhất thời vui vẻ cực kỳ.
Đặc biệt là Nhược Nhược, sau khi nghe cuối cùng cũng có thể nhận ba, cảm xúc bi thương đó của cô bé lập tức bị dọn sạch.
“Mẹ, Nhược Nhược muốn đi tắm, lại mặc váy hoa thật xinh đẹp để buổi tối gặp ba.”
“Được, chúng ta sẽ ăn mặc thật xinh đẹp cho Nhược Nhược.”
“Được !”
Hai anh trai cũng vui vẻ phụ họa theo em gái.
Sau đó mẹ con mấy người liền đi sửa soạn cho cô bé.
Nhưng đáng tiếc, đêm nay Hoắc Tư Tước lại về rất muộn, vì công ty xảy ra một chút chuyện, mãi đến hơn mười một giờ hắn mới trở về.
Lúc này, bọn nhỏ đều đã đi ngủ.
Hoắc Tư Tước chuẩn bị đi thẳng lên lầu.
xen vào nhau, khiến cô cảm giác như trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.