Nhưng khi đó, cô cùng con trai của ông trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng. Cô nghĩ đến nhiều nhất chính là nói lời hay, nhận sai vân vân.
Cho tới bây giờ......
Có lẽ, cô chỉ có thể đem hai con khai ra.
Ôn Hủ Hủ suy nghĩ.
Dù sao, cô cũng chuẩn bị nói cho con trai ông biết hắn còn có một đứa con gái.
“Nói đi, con trở về lúc nào? Còn nữa, mấy năm nay con rốt cuộc ở đâu? Đã sống như thế nào?”
Ông lão uống một ngụm trà, sau khi làm ấm người cuối cùng ông cũng mở miệng hỏi.
Ôn Hủ Hủ sửng sốt, lập tức ngẩng đầu lên: "Con... con đã sớm trở lại rồi, không phải ba đã biết rồi sao?”
“Làm sao ba biết được? Hiện tại nhìn thấy con, ba mới biết được con còn sống, ba càng không biết con đã trở về?”
Hoắc lão gia trừng mắt, có chút khó hiểu hỏi ngược lại một câu.
Ôn Hủ Hủ không nói lời nào.
Ông lại không biết cô đã về?
Điều này sao có thể, Hoắc Tư Tước đưa cô về, không phải là vì tới gặp ông sao? Tại sao ông không biết cô còn sống?
Ôn Hủ Hủ muộn màng phát hiện có chút không đúng.
Đặc biệt là khi cô nhìn thấy Hoắc lão gia đối với chuyện của cô lại hoàn toàn không biết một chút nào. Trong đầu của cô bỗng nhiên ong ong.
Đúng vậy, vừa rồi khi ông nhìn thấy cô không phải là biểu cảm không biết cô còn sống sao?
Lúc ấy ông còn nói, cô vẫn còn sống?
Cô vẫn còn sống......
Cho nên, từ đầu đến cuối việc cô còn sống, và cả việc cô bị đưa về. Hoắc Tư tước chưa từng nói cho Hoắc lão gia biết phải không?
ba và nói với ba rằng con vẫn còn sống. Ba à, anh ấy không nói gì với ba sao?"