Bà cố gắng lý giải cho hắn hiểu nguyên nhân của vấn đề trước. Sau đó là tìm cách giải quyết .
Nhưng liệu Hoắc Tư Tước có nói không?
Không thể nào!
Sự tình phát triển đến nước này, hắn kỳ thật đã biết rất rõ ràng, căn nguyên của mồi lửa trong chuyện là cái gì?
Chính là chuyện buổi chiều!
Hắn còn cho rằng, Ôn Hủ Hủ thật sự không giận, thật sự không sao cả. Nhưng hóa ra là cô đang diễn trò khiến hắn chủ quan sau đó đến buổi tối, lại cho hắn một đòn chí mạng.
Cô quá tàn nhẫn, quả thật đến mức nhẫn tâm!
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, cả người lớn lẫn đứa nhỏ hoàn toàn biến mất. Mà hắn thiếu chút nữa lật tung cả thành phố lên, nhưng vẫn không thấy bất kỳ dấu vết gì của bọn họ, đây là cái gì? Bốc hơi khỏi trái đất sao?
Sau này vĩnh viễn cũng không xuất hiện nữa sao?
Hắn bỗng nhiên nhớ tới năm năm trước, nhất thời đầu óc trống rỗng . Nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn nào hắn cũng đã gặp qua nhưng đây là lần đầu tiên có loại cảm giác không khống chế được chính mình.
Hoảng loạn!
Không có chỗ cho dù chỉ một chút phản kháng.
“Tư Tước?”
“……”
“Hoắc tổng, tôi biết chị ta có thể sẽ đi đâu?”
Đột nhiên, ngay tại thời điểm mấu chốt bên ngoài lại có một người tiến vào.
Lưu Bội nghe được, lập tức quay đầu nhìn lại sắc mặt lập tức biến đổi: "Tiểu Quân? Sao con lại tới đây? Ai bảo con tới?”
Đúng vậy, người này chính là con gái của bọn họ, Đỗ Như Quân.