“Ha ha ha ha ha......”
Lời này vừa nói ra, trong sân càng vui vẻ hơn. Tất cả mọi người thật không ngờ, đứa nhỏ mới xuất hiện này, lại có tính cách hoàn toàn khác với anh trai sinh đôi của mình.
"Cái miệng nhỏ này, quá ngọt ngào. Bác cả, đứa nhỏ này rốt cuộc là nuôi lớn như thế nào? Cái gì cũng giống Dận Dận nhưng tính tình lại không giống?”
"Đúng vậy đúng vậy, yêu chết thằng bé này rồi. Trời ạ, nếu không phải là hai khuôn mặt nhỏ này giống nhau như đúc, tôi quả thực cũng không thể tin được, bọn nhỏ lại là anh em sinh đôi."
“Đúng! Thật đáng yêu!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Mặc Bảo, đều vây quanh muốn ôm cậu.
Mặc Bảo lúc này cũng không rụt rè nữa. Khi bọn họ tới, cậu sẽ để bọn họ từng người một ôm cậu, sau đó cậu sẽ ngọt ngào gọi họ. Chỉ như vậy đã làm cho bọn họ vỡ òa sung sướng.
Không bao lâu, tiền lì xì tới tay cậu ngay cả ôm cũng ôm không hết.
Hoắc Dận nhìn thấy, trên khuôn mặt nhỏ cũng hơi cau lại.
“Tại sao em phải nhận những thứ này? Ba chúng ta cũng có mà!”
“Biết rồi biết rồi, em chỉ đang đùa với họ. Chờ lát nữa em sẽ đưa toàn bộ cho ông nội, yên tâm đi.”
Mặc Bảo vỗ vỗ vai anh trai mình, tỏ vẻ cậu làm như vậy hoàn toàn là vì cậu gặp dịp thì chơi, chứ thực ra cậu cũng không muốn tiền của bọn họ.
Hoắc Dận nghe được, lúc này mới vui vẻ.
Thế nhưng, điều khiến hai đứa nhỏ không ngờ tới chính là, khi bọn họ ngay cả tiền lì xì cũng không có ý định nhận. Thì một chú họ Hoắcbỗng nhiên cầm một hộp gấm đi tới.
"Anh cả, em thật sự là không nghĩ tới, Hoắc gia chúng ta còn có thể có thêm một truyền nhân. Vậy lúc trước anh đem kim khóa giao cho em, không bằng bây giờ em trả lại cho hai đứa cháu trai này.”
Nói rồi anh ta rơm rớm nước mắt đưa chiếc hộp gấm trong tay cho Mặc Bảo.
Mặc Bảo: "......”
Đây là tình huống gì?
Đang yên đang lành, sao đột nhiên còn tặng cho cậu một thứ như vậy?
truyền giao cho đứa em trai này.