Buổi chiều sau khi từ nhà cổ trở về, Kỷ Lan liền tìm tới cửa. Anh ta nói hộp đêm mà Hoắc thị đầu tư đã mở cửa. Anh ta muốn cùng hắn tới xem, nhân tiện hưởng thụ một chút.
Nhận được điện thoại, trong tay hắn đang bưng ly rượu vừa pha xong còn chưa uống xuống cổ họng.
“Hoắc Tư Tước, anh đang ở đâu vậy? Đã giờ này rồi, còn không biết mà trở về. Anh có biết trong nhà xảy ra chuyện không?"
Đột nhiên xuất hiện tiếng mắng, giống như là ăn phải thuốc súng. Sau một hồi điên cuồng oanh tạc bên tai hắn, hắn phải dời đi điện thoại di động ra xa, sững sờ mấy giây.
Kỷ Lan bên cạnh: "Sao vậy? Ai tìm anh?”
Anh ta có chút kinh ngạc, với thân phận của hắn còn có người dám gọi điện thoại mắng hắn ư.
Nghe xong những lời mắng mỏ qua điện thoại, hắn chỉ khựng lại một chút.
Sau đó, hắn lại đem di động đặt ở bên tai: "Ôn Hủ Hủ, cô đang phát điên cái gì? Cô còn giám quản tôi?”
"Anh bị bệnh sao? Anh chăm sóc cho con kiểu gì? Tôi gọi bảo anh về vì đứa nhỏ đã xảy ra chuyện, phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện. Anh làm ba mà không chịu trách nhiệm như vậy sao?"
Ôn Hủ Hủ ở trong điện thoại lại nuốt không nổi cơn phẫn nộ quát lớn.
Hoắc Tư Tước: "......”
Kỷ Lan: "Thật lợi hại, rốt cuộc đây là nữ anh hùng nào? Lát nữa tôi nhất định phải gặp cô ấy.”
Vừa nói xong, sắc mặt Hoắc Tư Tước càng thêm khó coi.
Nhưng quỷ dị, trong lòng hắn không thế nào tức giận. Sau khi hắn nhận được cú điện thoại, nghe được bên trong tiếng mắng, còn cảm thấy tâm tình không tệ.
Giống như vợ của các lãnh đạo cấp cao trong công ty. Bởi vì về nhà quá muộn, đều bị vợ mắng như vậy.
Hoắc Tư Tước đặt ly rượu trong tay xuống.
“Biết rồi.”
Dận bị bệnh.”