Đang định gỡ bàn tay nhỏ bé của em gái ra. Lúc này, theo tiếng bước chân đều đều bên ngoài, cậu nghe thấy trên bàn có thứ gì đó bị ném xuống.
Không bao lâu, người này giống như trực tiếp đi tới phòng của bọn nhỏ.
“Mẹ...... Ba? Sao ba lại tới đây?”
Mặc Bảo từ trong chăn chui đầu ra, thình lình nhìn thấy bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa phòng, cậu sợ đến mức một đôi mắt lưỡi liềm nhỏ mở to toàn bộ như trăng tròn.
Hoắc Tư Tước cũng có chút kinh ngạc.
Vì hắn không ngời, đã trễ như vậy Mặc Bảo còn chưa ngủ.
"Đang đợi mẹ?"
Hắn ngồi xuống bên giường nhỏ, xoa xoa đầu nhỏ của cậu, ý bảo cậu ngoan ngoãn nằm xuống, không để bị cảm lạnh.
Mặc Bảo liền ngoan ngoãn nằm trở về.
Vì lúc này Mặc Bảo được nhìn thấy ba, cậu rất vui, một đôi mắt nhỏ cong cong, sáng như sao trên trời.
"Đúng rồi, mẹ đã đi thăm anh trai. Ba, anh trai thế nào rồi? có phải bị bệnh không? Còn nữa, sao ba lại tới đây? Là... cố ý đến thăm chúng con sao?"
Trong câu cuối cùng, cậu bé vẫn còn một chút thận trọng.
Cậu không giống Hoắc Dận, không phải do ba tự tay nuôi lớn, nên hai ba con khi nói chuyện sẽ không được thoải mái, giống như mối quan hệ của Hoắc Dận và Ôn Hủ Hủ vậy.
Hoắc Tư Tước vốn là một người thông minh tuyệt đỉnh, sao lại không biết tâm tư của con trai út?
Lập tức, hắn ngồi bên giường nhỏ, đưa tay dịu dàng đắp chăn nhỏ lên cho cậu: "Anh trai gặp chuyện làm cho kinh hãi, mẹ đang ở trong bệnh viện cùng anh, cho nên ba tới chỗ các con.”
“Thật sao?”
Quả nhiên, đứa nhỏ này nghe được câu trả lời, cực kỳ vui vẻ.
còn sớm nữa, con ngủ đi, ngoan nghe lời.”