Yêu cầu của Hoắc Dận, kỳ thật vẫn rất đơn giản.
Ôn Hủ Hủ nhìn dáng vẻ của cậu qua kính chiếu hậu, không nhịn được mà vui trong lòng.
Không bao lâu sau, hai người đã đón được Mặc Bảo và Nhược Nhược. Vừa lên xe, hai đứa nhỏ nhìn thấy anh trai liền vui mừng khôn xiết.
“Thật tốt quá, em thích anh Dận Dận ở cùng chúng ta!”
Nhược Nhược nhiệt tình và ngoan ngoãn, là người đầu tiên nhào tới trên người Hoắc Dận, cánh tay nhỏ nhắn của cô bé ôm lấy cậu, tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh.
Mặc Bảo cũng vậy.
Tuy nhiên vì chuyện tối hôm qua, Mặc Bảo cảm thấy có lỗi nắm tay anh trai quan tâm hỏi một câu: "Hoắc Dận, tối qua anh không sao chứ?”
Chưa nói hết câu, Hoắc Dận đã cúi đầu.
Mặt mày của Hoắc Dận có thể thấy được một tia chột dạ hoảng loạn.
Mặc Bảo: "......”
Cho nên, suy đoán của cậu là đúng?
Tối hôm qua Hoắc Dận đột nhiên xảy ra chuyện, chính là vì không muốn để cho ba và mẹ ly hôn, nên cố ý như vậy sao?
Mặc Bảo hiểu được, cậu nhìn người anh trai này, cũng không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào? Nhưng có một điểm, cậu biết.
Đó chính là, cậu không có trách Hoắc Dận.
Sao Hoắc Dận lại ngốc như vậy?
Cánh tay nhỏ của Mặc Bảo cũng ôm vai anh trai, cậu rất mạnh mẽ trấn an anh trai: "Không sao, em biết anh cũng là vì không cho ba và mẹ rời xa nhau, em không trách anh.”
Vừa nói xong, Hoắc Dận vẫn cúi đầu lập tức ngẩng đầu lên.
“Thật sao?”
mừng anh trai được không?"