Ôn Hủ Hủ: "......”
Nguy rồi, cô nói sai cái gì rồi sao.
Ôn Hủ Hủ liền hoảng đến ngay cả mồ hôi lạnh cũng toát ra.
Cô quả thật quá sơ suất, cô chỉ cùng hắn kết hôn một năm. Trong một năm, chỉ gặp hắn mặt một lần, cô làm sao biết được những chuyện này của hắn? Cô đối với hắn mà nói chỉ là một người xa lạ.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ có chút tái nhợt, nhanh chóng vắt hết óc kiếm cớ giải thích: "Tôi... tôi nghe người giúp việc nhà anh nói, làm sao vậy? Tôi nói sai sao? Anh thích ăn như bọn trẻ à? Nếu thích tôi đi nấu cho anh.”
Nói xong, cô lại đi vào bếp.
“Không cần, tôi quả thật không thể ăn.”
Hoắc Tư Tước lên tiếng, có lẽ lời giải thích của cô đã có hiệu quả.
Ôn Hủ Hủ thấy thế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó ngồi xuống bên cạnh bọn nhỏ, cầm lấy đũa.
Đây là lần đầu tiên cả nhà bọn họ ăn cơm tối trên một cái bàn như vậy, thật không dễ dàng.
Ôn Hủ Hủ len lén nhìn hình ảnh này, đáy lòng không khống chế được vẫn sinh ra một tia ảm đạm......
Mất khoảng một giờ để ăn một bữa ăn.
Tuy rằng không phong phú như cơm khách sạn, nhưng bởi vì là Ôn Hủ Hủ tự tay làm, mấy đứa nhỏ đều rất ngoan ngoãn ăn đến mức bụng nhỏ đều tròn vo.
“Anh Dận Dận, Hoành thánh mẹ làm có ngon không? Đây là dùng thịt tôm làm đó.”
“Ừm!”
Hoắc Dận đang cầm thìa nhỏ ăn miếng cuối cùng, nghe vậy, không chút do dự gật đầu.
Nhược Nhược rất vui.
Cô là fan trung thành của mẹ, bất cứ lúc nào đều rất ủng hộ mẹ.
Thế nhưng, khi cô bé quay đầu nhìn về phía ba, cũng muốn hỏi một câu, bỗng nhiên đã bị vẻ mặt cúi đầu không nói gì của hắn dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch cũng không dám lên tiếng nữa.
vào khe cửa của hắn.