Cô y tá sải bước tới chắn trước mặt Ôn Hủ Hủ, sau đó đẩy người phụ nữ ma quái này ra.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy toàn thân như sụp đổ, không cầm nổi chiếc bút trên tay nữa, nó “rắc” rơi xuống bàn.
Hoắc Tư Tinh nhìn thấy, càng thêm hài lòng.
"Đúng rồi, tôi còn cho rằng cô có thể thay đổi? Thì ra, chỉ có như vậy, thấy cô ngoan như vậy tôi cũng không tính toán với cô làm gì, đêm nay mười hai giờ, tôi sẽ cho người tới đón cô."
Người phụ nữ bày tỏ sự hài lòng nói cho Ôn Hủ Hủ biết, buổi tối cô ta còn cho người tới đón cô.
Cô ta đến đón cô làm gì?
Khóe môi Ôn Hủ Hủ giật giật, mở miệng: "Tại sao lại tới đón tôi?"
“Ôn Hủ Hủ, cô nói xem có thể làm gì, đừng tưởng rằng cô lừa được ông cụ nhà tôi, còn em trai tôi cũng không so đo với cô, cô có thể nhân cơ hội vào Hoắc gia, cô nằm mơ đi.”
Ôn Hủ Hủ: "......”
Ước chừng có bốn năm giây, cô nhìn chằm chằm người phụ nữ này, đang hoài nghi đầu óc cô ta có phải thật sự có vấn đề giống như trong truyền thuyết hay không?
“Tôi vào Hoắc gia? Đại tiểu thư, chị làm rõ chưa? Tôi trở về bằng cách nào?”
"Tôi đương nhiên biết rõ, cô là bị em trai tôi bắt về không phải sao? Nhưng như vậy thì đã sao? Năm đó cô cũng nói cô yêu em trai tôi mới gả đến nhà của tôi, nhưng kết quả thì sao, chẳng phải cô còn có mục đích khác?"
Thật không ngờ cô ta lại nhắc tới chuyện năm đó.
Ôn Hủ Hủ ở dưới cặp mắt âm lãnh như rắn độc kia, giống như là bị thứ gì đó cắn một cái, lập tức cả người đều trở nên mất bình tĩnh.
“Chị nói bậy bạ gì? Tôi có thể có mục đích gì?”
"Mục đích của cô là gì? Chính bản thân cô cũng không biết sao? Vì để gả cho em trai tôi ngay cả thanh danh cũng không cần, tiền đồ không cần, huống chi là Ôn gia của cô. Nói cho tôi biết, tại sao cô lại làm như vậy? Có phải thực sự vì tình yêu?"
kỳ đắc ý.