Năm năm trước, cô và hắn kết hôn, cô chỉ nhìn thấy mặt hắn một lần vào ngày hôn lễ. Sau đó cũng không nhìn thấy hắn một lần nào nữa, nói gì tời việc cô có cơ hội đến chỗ hắn ở?
Cô còn nhớ rõ lúc đó, khi cô còn ở nhà Hoắc gia, cô biết hắn sống ở bên ngoài nhưng chưa bao giờ cô dám đi xem chỗ hắn ở ra sao.
Tin tức về hắn cô cũng không dám hỏi thăm, càng không dám nhắc tới tên của hắn, chỉ sợ nhắc tới, có người sẽ truyền tới trong tai của hắn, lại làm cho hắn càng tức giận hơn.
Bây giờ nghĩ lại, sao khi đó cô hèn nhát đến mức đánh mất cả phẩm giá của mình.
Nhưng sau năm năm, khi cô vừa đặt chân lên mảnh đất này thì nơi đầu tiên bị đưa đến là vịnh thiển thủy, nghĩ lại đây quả thật là một sự mỉa mai đối với cô.
Ôn Hủ Hủ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cuối thu, sau khi màn đêm buông xuống, trời đã hơi se lạnh, thỉnh thoảng lác đác một hai bóng người lướt qua, khiến thành phố càng thêm vắng vẻ hoang vắng, ngay cả ánh đèn đường mờ ảo hai bên cũng dường như được bao phủ bởi một tầng sương muối.
"Phu nhân, hôm nay tổng giám đốc xuất viện, đợi lát nữa cô tới nơi, lúc gặp được ngài ấy nếu thái độ của ngài ấy không tốt, cô... có thể nhịn một chút được không?”
“Anh yên tâm đi, tôi vốn là một bác sĩ, tôi hiểu rõ điều này hơn anh, tôi sẽ không khiêu khích anh ta.”
Ôn Hủ Hủ thu hồi ánh mắt, thản nhiên trả lời.
Nghe vậy, Tiêu lâm thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra anh ta còn muốn hỏi, sao trong vòng có năm năm cô lại trở thành một bác sĩ? Hơn nữa còn là bác sĩ trung y rất có danh tiếng?
Nhưng đến cuối khi nhìn thấy khu vườn của biệt thự hiện ra ở phía trước anh ta đành im lăng, nuốt xuống vấn đề này trước, dậm chân ga.
Mười mấy phút sau, tại biệt thự Hoàng gia số 1 vịnh Thiển Thủy.
Đây đâu phải là biệt thự đây là lâu đài mới đúng!
Cổng lớn uy nghi, những cây cột được chạm khắc từ đá cẩm thạch trắng đứng thành hàng, giống như những người lính đang canh giữ cho khu biệt thự này. Đá cẩm thạch tự nhiên, tất cả đều toát lên vẻ sang trọng không kém phần quan trọng, bên trong vườn hoa kia là cảnh sắc làm cho người ta thật kinh ngạc.
Ôn Hủ Hủ há to miệng, ánh mắt thật lâu không thể chớp.
“Không đâu phu nhân, tôi đã nói chuyện với ngài ấy rồi, bây giờ cô cứ trực tiếp đi vào là được rồi, không có việc gì đâu. Ha.”