“Bên cạnh!" Hai mắt Hoắc Tư Tước đục ngầu, tâm tình cực kì kém
“Hả? Bên cạnh?”
“Ừ, tối hôm qua cô ta vừa sốt vừa nôn mửa, làm cho giường rối tinh rối mù lên. Tôi ném cô ta sang phòng bên cạnh. Đúng rồi, dì thu dọn xong thì gọi bác sĩ tới cho cô ta.”
Hoắc Tư Tước rất không kiên nhẫn nói xong, liền cầm áo choàng tắm đi vào phòng tắm.
Dì Vương nhìn thấy cảnh này, thật sự là dở khóc dở cười.
Sao trông giống như một đứa trẻ vậy?
Sau đó, dì Vương đến phòng làm việc bên cạnh để xem xét lại.
Sau khi tới đây, dì giúp việc phát hiện ra trong phòng làm việc có bật hệ thống sưởi ấm. Dì đưa mắt nhìn lên trên chiếc sô pha kia, có một người phụ nữ đang được một tấm thảm lông bọc lấy nằm ở đó.
Có thể là vì tối hôm qua bệnh nặng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, thoạt nhìn rất đáng thương.
Có phải ông chủ đã canh chừng cô Ôn cả đêm?
Dì Vương vui vẻ, vội vàng đến phòng ngủ thu dọn chăn đệm bẩn ôm ra ngoài.
Sau đó dì ta đi xuống lầu gọi điện thoại.
Mười phút sau, Hoắc Tư Tước cũng tắm rửa xong đi ra.
Tối hôm qua đâu chỉ là một đêm hắn không ngủ, hắn ngay cả tắm cũng chưa tắm rửa. Vốn tưởng rằng cô sẽ ngoan ngoãn, hắn mới để cho cô ngủ một giấc ngon lành.
Không ngờ không bao lâu sau cô liền bắt đầu mê sảng, không ngừng nói cô không có giết người!
Sau đó hắn bước tới để xem, thì người cô đã nóng hổi và bắt đầu nôn mửa.
Hắn cũng đã đoán được cô sẽ bị bệnh. Vì ngày hôm nay trời khá lạnh nhưng cô còn bị nhốt nguyên ngày ở trong phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát đến thiết bị sưởi ấm đều không có.
Gõ khoảng hai ba tiếng, cuối cùng từ bên trong truyền ra âm thanh cậu bé nhỏ đứng dậy, tiếng bước chân đi đến bên cửa. Một lúc sau, Hoắc Tư Tước nghe được "Két" một tiếng, trong khe cửa lộ ra một khuôn mặt nho nhỏ.