“Tôi biết rồi.”
Cô bực bội ngoảnh mặt sang nơi khác.
Mấy phút sau, mấy đứa nhóc nhìn thấy ba hay sao mà chạy về.
“Ba, ba về rồi!”
Đứa nhào đến đầu tiên đương nhiên là Mặc Bảo. Do ba giữ đúng lời hứa nên cậu vui lắm, vô cùng vui vẻ nhào vào vòng tay của ba.
Hoắc Tư Tước ôm con, véo cái mũi nhỏ của cậu.
“Ừ, ba về rồi. Hôm nay Mặc Mặc có hoàn thành việc ba giao không?”
“Con có ạ. Bọn con đã chăm sóc tốt cho mẹ, không cho mẹ đi lung tung. Nhưng mà ba ơi, lúc chiều biết ba ra mặt cho mẹ, mẹ ngồi trong phòng khách khóc lâu lắm đó!”
“Hoắc Kỳ Mặc! Con nói gì vậy?”
Ôn Hủ Hủ không ngờ thằng nhóc mình nuôi lớn lại bán đứng mình!!!
Bé Mặc lập tức nheo mắt cười tinh ranh.
“Mẹ đừng giận mà. Chuyện này cần nói cho ba biết chứ, nếu không ba làm nhiều thế lại không biết mẹ suy nghĩ thế nào, chẳng phải ba sẽ đau lòng lắm ư?”
“Phải ạ!” Hoắc Dận lời ít ý nhiều phụ họa theo.
Ôn Hủ Hủ muốn bùng nổ!
Nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn mình, máu nóng xông lên, mặt cô đỏ bừng, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống!
“Các con... Mẹ không nói chuyện với các con nữa...”
Cô vừa giận vừa xấu hổ, đứng bật dậy bỏ chạy.
Lớn bằng này, cô chưa từng mất mặt như vậy bao giờ.
Thằng nhóc xấu xa ăn cây táo rào cây sung!
Để lại mấy ba con ở trong vườn hoa trái lại chơi rất vui vẻ, tất cả mọi người nhìn thấy bóng lưng hoảng loạn bỏ chạy của cô đều cảm thấy có chút buồn cười, đặc biệt là Hoắc Tư Tước.
Mặc Bảo phát hiện khóe miệng của ông ba thối đã sắp nhếch lên tận trời.
Mặc Bảo: "..."