Ôn Hủ Hủ làm sao dám trả lời?
Cô vừa cười với vẻ mặt xấu hổ, vừa vội vàng đi qua bên cạnh hai tiểu nghiệt chướng kia.
“Hoắc Kỳ Mặc, Hoắc Dận, hai người các con rốt cuộc đang làm gì vậy? Còn không mau buông người ta ra sao?”
"Mẹ..."
Mặc Bảo đang giẫm trên lưng đứa nhỏ mặc âu phục trắng kia, vừa nhìn thấy mẹ đến, cậu mím môi cuối cũng vẫn ngoan ngoãn thu chân nhỏ bé của cậu lại.
Còn Hoắc Dận cũng lập tức ném thanh gỗ đang nắm trong tay xuống đất.
Ôn Hủ Hủ: "..."
Nếu như nói Mặc Bảo đánh nhau, cô sẽ không cảm thấy quá bất ngờ.
Nhưng những gì đứa con trai lớn này để cho cô nhìn thấy, sắp làm cho cô tức chết.
Hoắc Dận cho tới bây giờ đều là một người tuân thủ lễ nghi, tuổi còn nhỏ nhưng với sự giáo dục của Hoắc Tư Tước, cậu chưa bao giờ đánh nhau với người khác, cậu giống như một quý ông đoan chính.
Nhưng bây giờ, bộ âu phục nhỏ của cậu bị lôi kéo lộn xộn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng bẩn thỉu, giống như một tên côn đồ trên đường phố vậy!
Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình sắp điên rồi.
"Hoắc Dận, con nói cho mẹ biết, vì sao cùng em trai đi đánh nhau? Trước kia con chưa bao giờ đánh nhau, lần này vì sao phải đi theo em trai làm chuyện như vậy?”
“......”
Hoắc Dận nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình, ánh mắt không dám nhìn mẹ.
"Không, không..."
"Cái gì?"
"Mẹ, không phải, không phải các anh cố ý muốn đánh nhau, là những kẻ xấu này muốn hại anhDận, bọn họ xấu xa, muốn bỉ card âm thanh ở trong đàn của anh Dận, anh Mặc nhìn thấy thì tức giận, cho nên mới có thể đánh bọn họ."
"Chính là thứ chỉnh âm, mẹ, người này rất xấu, sau khi cậu ta nhìn thấy anh trai kéo đàn tốt, ghen tị với anh trai, muốn dùng card âm thanh này để vu khống anh trai, mẹ xem!"