“Bà——"
Ôn Hủ Hủ tức giận đến cả người phát run.
Cũng chính là lúc này, bàn tay nhỏ bé đang nắm tay trái của cô bỗng nhiên buông ra, sau đó, còn không đợi cô nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một bóng người nhỏ bé đã vọt ra ngoài.
"Răng rắc——"
Thật sự rất dứt khoát một tiếng xương cốt gãy vang lên!
Sau đó cậu bé mặc áo trắng đang đứng bên cạnh người phụ nhữ trung niên kia, dưới ánh mắt trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú của mọi người, đôi chân thẳng tắp quỳ xuống đất!
"Muốn quỳ đúng không? Được, vậy bây giờ quỳ thật tốt cho ông Mặc của mày! À đúng rồi, quên nói cho mày biết, bà ngoại mày là chị ruột của ông cụ Hoắc, tao là cháu ruột của ông ấy, chúng ta có thể so sánh, ai ruột thịt với ông ấy!”
Đứa nhỏ mới năm tuổi, lại một lần nữa giẫm một chân lên hai chân cậu bé mặc áo trắng này, quỷ khóc sói gào thét, cậu chỉ vào mũi mình, khí thế giống như ông trùm xã hội đen vậy.
Mọi người xung quanh hoàn toàn choáng váng.
Bao gồm cả Ôn Hủ Hủ!
Cũng chính vào lúc này, Hoắc Dận bên này cũng âm trầm dùng đồng hồ thông minh gọi điện thoại cho ba.
“Ba, đến đây đi, người nhà họ Trì lại không chịu yên rồi!”
“……”
Tất cả đều im lặng!
Bởi vì, không có đứa nhỏ nào sẽ nói chuyện với giọng điệu như vậy, càng sẽ không có người nào dám trực tiếp nói "Người nhà họ Trì không chịu yên rồi".
Ngoại trừ người nhà họ Hoắc...
Người phụ nữ trung niên ngơ ngác nhìn đứa nhỏ gọi điện thoại này, một lúc sau rốt cục nhìn thấy ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn âm trầm của cậu, có vài phần giống người sinh ra cậu...
Rốt cục, trước mắt bà ta tối sầm lại, hoàn toàn xụi lơ.
Nhưng Hoắc Tư Tước lại phớt lờ bọn họ.