“Con số lộn xộn gì đây?” Người đàn ông vừa nhập vừa nhíu mày châm chọc.
Vốn Ôn Hủ Hủ hơi không hài lòng với chuyện hắn kiểm tra điện thoại của mình, nên khi nghe thấy lời này lập tức trả đũa: “Đây là giờ sinh của ba đứa nhỏ, anh hiểu cái gì?”
Hoắc Tư Tước: “…”
Cuối cùng im lặng, bắt đầu tập trung xem điện thoại của người phụ nữ.
Nhưng sau khi mở ra lại phát hiện, trong chiếc điện thoại rách nát này có rất nhiều phần mềm, nhưng hầu hết đều dành cho trẻ em, chẳng hạn như “Bách khoa toàn thư thực đơn cho trẻ nhỏ” sẽ dùng cho Hoắc Dận, sau đó là “Sách nghe núi Himalaya” của Mặc Bảo, kể cả “Truyện thiếu nhi” của Tiểu Nhược Nhược.
Vân…vân, gần như chiếm toàn bộ màn hình.
Thứ còn lại cuối cùng mà bản thân cô có thể dùng, chỉ có Wechat và sau đó là Baidu.
Người phụ nữ này, không có gì khác trong thế giới của mình ngoại trừ con sao?
Tâm trạng của Hoắc Tư Tức có chút phức tạp, vốn muốn hỏi tội nhưng sau khi nhìn thấy những thứ này thì hoàn toàn mất đi hứng thú phát tác.
Cuối cùng, hắn mở Wechat ra.
“Chung Vãn tìm cô làm gì? Cô ta đã đến đây?”
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu lên nhìn điện thoại của mình, thấy hắn mở khung chat Wechat của Chung Vãn, thế là gật đầu: “Phải, cô ấy đã đến đây.”
“Tìm cô làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉ tùy tiện nói chuyện thôi.”
“Tùy tiện nói chuyện còn bảo cô chọn lễ phục? Các cô định đi đâu? Rốt cuộc là có chuyện gì giấu tôi?”
Người đàn ông này lại lật lại tất cả lịch sử trò chuyện của Ôn Hủ Hủ và Chung Vãn ngày hôm nay, sau đó nhìn thấy những bức ảnh về đủ loại lễ phục đặt may cao cấp.
Ôn Hủ Hủ lắp bắp giải thích.