"Này..."
"Cô làm sao vậy? Trên đầu đang còn vết thương, đừng nhúc nhích!”
Hoắc Tư Tước thấy thế, vội vàng kéo cô lại, bảo cô không được cử động nữa.
Kết quả, khi hắn kéo cô thì phản ứng của người phụ nữ này lại càng kịch liệt hơn, đôi mắt hạnh nhân nhìn hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, bối rối và run rẩy, cô lại bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
"Buông ra! Anh buông tôi ra!”
Hoắc Tư Tước: "..."
Tâm trạng hắn vô cùng kém nhưng lúc này hắn lo lắng làm cô bị thương cho nên vẫn buông tay ra.
Sau đó, hắn trơ mắt nhìn cô rụt người lại, giống như một con nai con bị dọa sợ, vùi đầu vào trong chăn che mình kín mít.
Cô có ngớ ngẩn không?
Tay chân Hoắc Tư Tước lạnh lẽo đứng trước giường bệnh, sắc mặt xám xịt đáng sợ, ánh sáng mờ ảo trong phòng bệnh cho nên mọi biểu cảm hoàn toàn mơ hồ.
"Bịch——"
Lúc này, trong chỗ nhô lên trên giường bệnh, bỗng nhiên một bàn tay mảnh khảnh len lén duỗi ra.
Cô giống như một tên trộm quấn kín chăn đang sờ sờ trên bàn đầu giường bên cạnh giường bệnh, cũng không biết cô đang muốn cái gì cho nên không để ý đã làm rơi một lọ thuốc đặt ở trên dó.
Cô đang làm gì vậy?
Hoắc Tư Tước thấy vậy đi tới, định nhặt lọ thuốc này lên.
Nhưng đúng lúc hắn đi qua, người phụ nữ quấn trong chăn cũng lặng lẽ hé chăn ra một khe hở nhỏ, vì thế lúc Hoắc Tư Tước ngồi xổm xuống, vừa hay lại nhìn thấy khuôn mặt to bằng bàn tay mà cô cẩn thận để lộ ra.
"Anh——"
"A!! Sao anh lại âm hồn bất tán như vậy? Tôi trúng tà hay là bị gì? Sao lúc nào cũng mơ thấy tên đàn ông cặn bã như anh miết vậy?”
Ôn Hủ Hủ tức chết, quấn mình trong chăn, trợn tròn một đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp chửi ầm lên.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy có lẽ mình vẫn chưa tỉnh ngủ.