Ôn Hủ Hủ sửng sốt.
Hắn chỉ để cho cô uống nước thôi sao? Không phải... Để làm gì khác?
Cô lại kinh ngạc nhìn hắn một lúc lâu, sau khi xác định người này thật sự không có ý đó, lúc này mới rũ hai mắt xuống, từ từ há miệng uống ly nước trong tay hắn.
Đúng là nước, ngòn ngọt.
Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ.
"Được rồi, cô tự mình nghỉ ngơi thật tốt đi, tan làm tôi lại tới."
Hoắc Tư Tước không để ý những điều bất thường của cô bây giờ, tất cả đều là bình thường trong mắt hắn, ai bảo đầu óc cô bây giờ có chút vấn đề chứ?
Hoắc Tư Tước cầm áo khoác chuẩn bị trở về công ty.
Ôn Hủ Hủ không lên tiếng.
Mãi cho đến khi người đàn ông này đã đi đến cửa, lúc này cô mới giống như nhận được tin tức gì đó, lập tức sốt ruột gọi hắn lại: “Anh không cần tới, tôi không sao, tôi có thể tự chăm sóc bản thân.”
"Cô nói gì?"
Hoắc Tư Tước dừng lại, đại khái vì phản ứng của người phụ nữ này quá chạm, hắn nhất thời vẫn chưa thích ứng được.
Ôn Hủ Hủ lặp lại một lần nữa: "Tôi cảm thấy vết thương của tôi không có gì đáng ngại, có thể xuất viện, anh có thể đưa Mặc Bảo và Nhược Nhược đến căn hộ bên kia của tôi không? Chiều nay tôi sẽ về.”
Cô muốn xuất viện và nhờ hắn đưa hai đứa trẻ đến căn hộ.
Hoắc Tư Tước nghe hiểu, khuôn mặt tuấn tú của hắn chợt tối sầm lại: "Lại bắt đầu không nghe lời có phải không? Cô có tin tôi dứt khoát nhốt cô lại không?”
"Hả?"
Ôn Hủ Hủ nhất thời bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.
Nhốt lại?
Hoắc Tư Tước: "..."
Cuối cùng hắn vẫn cố kiềm chế lại, hạ thấp giọng điệu: "Tình hình hiện tại của cô vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, còn cần ở đây thêm vài ngày, chờ cô khỏe lại tôi tất nhiên sẽ cho cô về, nghe lời, ừm?”
Là giam cầm sao? Hay sẽ... dứt khoát giết cô!