Ông ta mỉm cười: "Ý ba cảm thấy con ở bên cạnh ba sẽ an toàn hơn, Hủ Hủ, không thể có bất kỳ nguy hiểm gì với tính mạng của Tư Tước, hôm nay là con nhạy bén mới tránh được nguy cơ, nhưng sau này thì sao? Hủ Hủ, chúng ta không dám mạo hiểm.”
Cuối cùng ông ta cũng nói ra ý định của mình.
Ôn Hủ Hủ ngơ ngác!
Ý ông ta là sao? Con trai của ông ta không thể chịu bất kỳ rủi ro gì về tính mạng, cho nên ông ta phải giam giữ con gái của bạn thân của mình sao?
Bao lâu?
Là một năm? Hay 10 năm? Hay là cả đời?
Ôn Hủ Hủ càng lúc càng thất vọng.
Trong lòng có một cảm giác xa lạ chưa từng có, cô nhìn ông cụ năm đó luôn miệng nói sẽ đối xử với cô như con gái ruột, cuối cùng màn sương nơi đáy mắt cố nén một lúc lâu cũng đã rơi xuống.
“Thật ra cũng không cần phiền phức như vậy, ông có thể giết tôi, sẽ càng an toàn hơn!”
"Con đang nói nhảm cái gì vậy? Sao ba có thể giết con? Con là đứa trẻ ba nhìn lớn lên, là mẹ của hai đứa cháu trai của ba, làm sao ba có thể làm điều đó?”
Ông già rất tức giận!
Nhưng Ôn Hủ Hủ nghe xong cũng không còn có phản ứng gì nữa.
Không giết cô?
Vậy cả đời nhốt cô thì có khác gì giết cô chứ?
Có lẽ làm như vậy, ông ta có thể làm cho bản thân an tâm hơn.
Ôn Hủ Hủ giật giật khóe miệng, không nói lời nào nữa.
Ông ta thấy cô không lên tiếng, không khỏi cũng có chút lúng túng.
"Được rồi, ngày mai ba sẽ cho người tới đón con, đêm nay con ở cùng bọn nhỏ vui vẻ đi, con yên tâm ba sẽ không bạc đãi con, sau khi đi theo ba thì chi tiêu ăn mặc vẫn như trước kia."
“......”
Lại qua một lúc lâu, Ôn Hủ Hủ lúc này mới hỏi một câu: "Giống như trước kia làm con dâu của ông sao?”
Đúng là khác máu tanh lòng!