Mặc Bảo có chút buồn bực, đứng đó quan sát hồi lâu, thấy không có kết quả gì, cậu chuẩn bị rời đi xem xem các tầng khác có thu hoạch gì không.
Nhưng vừa lúc đó, trên cửa kính đột nhiên vang lên một giọng robot nữ: "Quét mặt thành công, Hoắc Dận, có thể mở cửa!"
Sau tiếng “Cạch” cánh cửa thủy tinh mở ra.
Hoắc Dận?
Chính là tên của cậu nhóc đó?
Mặc Bảo đứng chết lặng.
Xem ra cậu thật sự đoán không sai, Hoắc Dận chính là con trai của kẻ xấu kia. Mà cậu, cũng bởi vì có khuôn mặt giống Hoắc Dận như đúc, cho nên cánh cửa mới hiểu lầm cậu là Hoắc Dận.
Cho nên, kẻ xấu kia là ba cậu sao?
Mặc Bảo nghĩ tới đây thì trong lòng có chút tức giận, cậu hoàn toàn không muốn mình có một người ba ác ma như thế. Xuyên qua của kính đi vào, lúc này cậu mới phát hiện bên trong căn bản cũng không phải văn phòng tổng giám đốc, mà là nơi nghỉ ngơi được trang hoàng đặc biệt xa hoa, cao cấp.
Có TV, ghế sofa, giường... và tất cả những thứ đó trông giống như một căn phòng đầy đủ tiện nghi.
Xem ra, đây có thể là nơi để hắn nghỉ ngơi. Bằng không, sẽ không lắp đặt một lớp cửa kính ở bên ngoài, hơn nữa còn cần bảo mật bằng nhận dạng khuôn mặt mới có thể đi vào.
Sau một hồi thăm dò căn phòng này Mặc Bảo quyết định đi ra ngoài, tiếp tục đi tìm tên kẻ xấu kia.
Thế nhưng, đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng mở của cánh cửa kính: "Quét mặt thành công, Hoắc Tư Tước, có thể mở cửa!"
Mặc Bảo: "......”
Trời ạ, tên kẻ xấu đó sao lại tới đây giờ này, làm sao bây giờ?
Mặc Bảo luống cuống, nhanh chóng chạy trở lại phòng tìm kiếm chỗ trốn, sau đó vì quá khẩn trương mà cậu trốn vào tủ quần áo trong phòng ngủ.
Mặc Bảo mặc dù là tới tìm hắn, nhưng không nghĩ tới việc bị hắn phát hiện. Cậu tới đây để thăm dò về tình hình địch, nếu được sẽ khiến cho tên xấu này không bắt nạt mẹ nữa.
Mặc Bảo nín thở núp trong trong tủ.
Tuy nhiên, cậu không ngờ tên xấu xa này lại không chịu rời đi mà lại đi thẳng vào tủ quần áo.
“Cái quái gì vậy? Cái này cũng gọi là thuốc sao? Đắng quá, còn khó ngửi như vậy!”
“Chột - -”
“……”