"Anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Cô nói xem?"
Trì Úc hùng hùng hổ hổ đi vào vườn hoa, nhìn thấy Ôn Hủ Hủ đang nhàn nhã cầm kéo cắt hoa, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của anh ta lườm cô.
Suýt chút nữa bị tức chết ngay tại đây.
Ôn Hủ Hủ có chút khó hiểu: "Làm sao tôi biết được? Tôi lại không phải là con giun kim trong bụng anh.”
Chết tiệt!
Người phụ nữ vô lương tâm này.
Trì Úc sắp tức chết: "Cô có lương tâm không? Ngày hôm qua tên khốn Hoắc Tư Tước đằng đằng sát khí đưa cô đi, tôi tưởng cô sẽ bị cậu ta giết chết rồi cho nên hôm nay mới cố ý tới thăm cô.”
Ôn Hủ Hủ: "..."
Điều này thực sự có chút lúng túng.
Bởi vì ngay từ đầu cô cũng nghĩ như Úc Trì, nhưng kết quả lại không phải vậy, cho nên cô cũng không biết nên trả lời anh ta như thế nào.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ chỉ có thể pha cho anh một ấm trà ngon, để cho anh ta bình tĩnh lại.
"Tôi không sao, anh không cần lo lắng, anh về quay phim cho tốt đi."
"Đánh rắm!"
Trì Úc lại bắt đầu mắng mỏ: "Cô là người phụ nữ không có lương tâm, có phải bản thân cô không sao thì không muốn chịu trách nhiệm đúng không? Còn gia đình tôi thì sao? Cô đã hứa sẽ giúp tôi.”
Ôn Hủ Hủ bị chửi đến á khẩu không nói nên lời.
Không phải cô không giúp, mà hiện tại cô cũng không thể ra nước ngoài được, tên Hoắc Tư Tước chết tiệt kia nhất định sẽ không thả cô ra.
Ôn Hủ Hủ lộ ra vẻ áy náy: "Không phải, hiện tại tôi không có cách nào đi nước ngoài.”
"Không cần cô ra nước ngoài, tôi đã biết người kia là ai rồi."
"Ai?"
Không ngờ là Cố Thanh Liên?