''Mặc dù Cố Thanh Liên đã thừa nhận nhưng chuyện liên quan đến người nặc danh này bà ta nói hai người họ thật sự không biết, sau khi chuyện vỡ lở ra, họ cũng đã thử liên hệ với người đó nhưng phát hiện địa chỉ trên bưu kiện đã không còn tồn tại.''
''Không tồn tại?''
Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc cười lạnh: ''Quả nhiên đã có tính toán từ trước, tìm mấy hacker chuyên nghiệp phá nó cho tôi.''
Lâm Tử Dương gật đầu: ''Tôi đã sắp xếp, nhưng tổng giám đốc, những cuốn sách này thật sự do phu nhân viết sao?''
Lâm Tử Dương cẩn thận hỏi.
Hết cách rồi, khi biết được chân tướng của chuyện này, anh ta đã bị chấn động rất mạnh, anh ta không ngờ vị hôn thê ở bên cạnh tổng giám đốc ròng rã năm năm lại là giả.
Mà vợ trước của tổng giám đốc thì sao?
Lại là tác giả thật, mẹ nó, những cuốn sách này đều do cô viết đó.
Lâm Tử Dương có chút kích động, anh ta quyết định, khi nào phu nhân tỉnh lại nhất định phải đi xin chữ kí mới được, nghe nói tác giả này đã là nhân vật cấp bạch kim trong giới văn học rồi.
''Cậu rất rảnh sao? Tôi không ngại cho cậu nhận gấp ba lương để tăng ca đâu.''
''Hả? Hả!''
Lâm Tử Dương lập tức xoay người bỏ chạy: ''Không rảnh không rảnh, mẹ tôi vẫn còn chờ tôi về dọn phòng đó, tôi đi đây tổng giám đốc.''
Sau đó tên nhóc này lập tức chạy trốn.
Mấy bạn nhỏ đang ngồi nhìn nhau thấy vậy thì bắt đầu bàn tán.
Tiểu Nhược Nhược: ''Chú Lâm lại bị ba mắng sao?''
Mặc Bảo: ''Có vẻ là thế, chú ấy cũng ngốc quá rồi, lúc nam nữ ở cùng nhau mà lại muốn ở lại làm bóng đèn. Rõ ràng ba đã muốn mang mẹ về rồi.''
Hoắc Dận: ''Ừm!''
Hoắc Dận luôn tích chữ như vàng vậy mà lại đồng ý với quan điểm của em trai.
Sau đó, ba bạn nhỏ vì để bố mẹ có thể bồi dưỡng tình cảm với nhau, dưới sự cầm đầu của Mặc Bảo đã chủ động gọi điện thoại cho ông cụ Hoắc.
Ôn Hủ Hủ đã mơ một giấc mơ rất dài.