Ôn Hủ Hủ vừa xoay người đã bị cơn đau từ những vết thương kia ảnh hưởng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô lập tức nhăn lại, nhưng tối hôm đó cô dường như hết đau rất nhanh.
Vì cô cảm giác được có một vòng tay ấm áp đang dịu dàng ôm lấy mình.
Thậm chí cô còn cảm thấy được hắn đang nhẹ nhàng dỗ dành mình: ''Ngoan, không đau...''
Sau đó hắn còn vỗ về cô...
Nhà cũ Hoắc gia.
Vì ba đứa nhỏ đột nhiên đến đây nên ngôi nhà trở nên náo nhiệt hơn bình thường, ngoài ông cụ ra thì người nhà họ Hoắc ở đây đều tỏ vẻ vô cùng nhiệt tình với các bé.
''Mặc Bảo, con có muốn đến nhà chú hai chơi không? Nhà chú hai có rất nhiều đồ ăn ngon đó.''
''Hừ, đừng có lôi kéo Tiểu Mặc Mặc của tôi, con và anh trai đến nhà ông nhỏ đi, nhà ông nhỏ có một cái sân rất lớn, các con muốn chơi gì cũng được!''
''Cút, chúng đến nhà tôi!''
''...''
Tất cả mọi người đều tích cực mời hai đứa nhỏ, hi vọng chúng có thể đến nhà mình chơi một chút.
Đương nhiên mục đích thật sự của họ khi làm vậy làm gì thì cũng không biết được.
Có lẽ vì thật sự thấy mấy anh em nhà họ đáng yêu.
Hoặc có thể vì muốn lấy lòng người đứng đầu Hoắc thị, ai biết được?
''Mọi người đừng vội vàng, chúng con muốn hỏi ông nội một chút rồi mới quyết định đi đâu nha.''
Mặc Bảo là một đứa trẻ khôn khéo, sau khi thấy nhiều người vây quanh mình và anh trai em gái như vậy, trong lúc đang chơi đùa ở sân sau, cậu bé lập tức kéo ông nội vào câu chuyện.
Hoắc Dận cũng lạnh nhạt gật nhẹ đầu.
Chỉ có Tiểu Nhược Nhược vẫn còn đang vểnh mông nhỏ tiếp tục đào khoai sọ của mình, nghe nói đây đều là ông nội trồng.
Mọi người thấy vậy cũng hết cách, chỉ có thể đi xin ông cụ.
Ông nhỏ nhận được sự đồng ý, lập tức vui vẻ như trẻ nhỏ trước mặt anh trai mình.