Cũng quá kì lạ rồi, anh trai và em gái đều ở đây nhưng chỉ muốn ôm cậu bé.
Tiểu hồ ly chớp mắt, cậu bé lập tức chạy về phía em gái, kéo cô bé nhỏ nhắn đang chiến đấu với bùn đất lên.
''Không được, ông nhỏ, con muốn dắt em gái, em gái nhà con là một cô bé nhỏ, đến nơi khác lạ sẽ thấy sợ hãi.''
''Hả?''
Hoắc Chính Hoa đang vui vẻ chạy ra lập tức xụ mặt.
Ông ta thật sự muốn ôm đứa nhỏ này.
Ông ta chưa từng thấy đứa trẻ nào lanh lợi như vậy.
''Ông nhỏ, hay là ông bế em gái con? Em gái con cũng rất ngoan.'' Tiểu hồ ly lại cong mắt cười đề nghị.
Ôm con bé kia sao?
Sao có thể chứ? Nó cũng đâu phải người nhà họ Hoắc đâu!
Hoắc Chính Hoa không muốn: "Bỏ đi, đi thôi, chúng ta đi thôi, bà nhỏ các con đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon đó.''
Sau đó lập tức mang mấy bạn nhỏ rời đi.
Tiểu Nhược Nhược là một đứa nhỏ ngốc nghếch đơn thuần, bé không chú ý đến chuyện này, nghe có đồ ăn ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nở nụ cười trong sáng, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
Chỉ có Hoắc Dận vẫn không nói một lời.
Nhưng cũng không biết có phải vì thấy em trai em gái mình rất vui hay không mà toàn bộ quá trình cậu bé cũng không có cảm xúc gì khác lạ.
Khoảng mười phút sau, xe chuyên dụng trong nhà đưa họ đến cổng một căn nhà khác.
''Được, đến rồi, đến rồi, chú nhỏ bế mấy đứa xuống xe.''
Hoắc Chính Hoa thấy đã đến cửa nhà mình, ông ta cuối cùng cũng tìm được một lí do, đưa tay bế từng đứa nhỏ xuống.
Đương nhiên vẫn đặc biệt để ý đến Mặc Bảo.
''Anh trai...''