''Con nói ai?''
''Bà nhỏ! Chắc chắn bọn họ đang hại em trai!''
Hoắc Dận lại bổ sung thêm một câu.
Lần này dáng vẻ của cậu càng dọa người hơn, hai tay cậu nắm chặt, khuôn mặt nhỏ giống Hoắc Tư Tước như đúc lúc này trắng bệch dọa người, vẻ mặt đứa trẻ năm tuổi hung ác dữ tợn đến mức khiến người khác nhìn mà sợ hãi.
Ông cụ Hoắc kinh ngạc: ''Con đang nói lung tung gì vậy? Ai hại em trai con? Con nói ông nhỏ sao?''
Hoắc Dận lập tức gật đầu: ''Đúng.''
Năng lực biểu đạt ngôn ngữ của cậu bé đã tốt hơn nhiều, không chỉ có thể nói liên tục một câu mà ngay cả tư duy logic cũng có thể thể hiện rõ ràng.
Chỉ là câu nói sau khi biểu đạt xong lại là khiến mọi người trong phòng hãi hùng khiếp vía.
''Dận Dận, ông nội biết con không thích mấy người ông nhỏ, nhưng con đừng làm loạn, em trai chỉ cảm lạnh thôi.''
Ông lão chắc chắn không tin mấy lời này, sau khi tỉnh táo lại, ông ấy bắt đầu khuyên cháu trai lớn.
Nhưng Hoắc Dận căn bản không nghe.
''Không phải, khi còn nhỏ con cũng đã bị ốm!'' Cậu đột nhiên nói to, giọng cũng trở nên bén nhọn, cảm xúc vô cùng kích động.
Đứa nhỏ này lại phát bệnh rồi.
Quản gia thấy tình hình không ổn lắm, ông ta nhanh chóng đi đến bên cạnh ông lão đang chuẩn bị giải thích tiếp cho đứa nhỏ.
Cuối cùng ông cụ Hoắc cũng dừng lại.
''Được, ông nội nghe con, sau này ông nội sẽ không cho em trai qua chỗ ông nhỏ nữa, bây giờ đã rất muộn, con ngoan ngoãn đi ngủ với bác quản gia nhé, được không?''
''Hừ!''
Hoắc Dận lạnh lùng nhìn ông nội, lúc này cậu bé mới dừng lại đi ra ngoài.
''Ôn tiểu thư, cô tỉnh chưa? Tiên sinh nói tôi nấu tổ yến bổ máu cho cô, cô tỉnh rồi thì tôi sẽ mang vào cho cô.''