Đan tùng, vậy mà ông ấy còn nhớ rõ cái này.
Cô nắm tay đến mức ngón tay trắng bệch, vẫn nghe lời ngồi xuống cạnh ông ấy, sau đó tạm thời quên đi những gì đã dặn lòng ở tiệc mừng thọ hôm trước, lại bắt đầu pha trà như ngày thường.
''Nghe nói biểu hiện của ba con ở trong tù rất tốt, gần đây vừa được giảm hình phạt.''
''Thật sao?''
Tin tốt đột nhiên xuất hiện khiến Ôn Hủ Hủ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn ông cụ.
Ba được giảm hình phạt rồi?
Tốt quá, ba con họ có thể nhanh gặp nhau hơn rồi.
''Ừ, giảm ba năm, cộng với sáu năm đã ngồi thì thành chín năm, còn một năm nữa là con có thể thấy ba con rồi.''
Tâm trạng ông lão dường như cũng không tệ.
Ôn Hủ Hủ ngẩn người.
Mười năm?
Không phải trước đó nói mười lăm năm sao? Sao đột nhiên biến thành mười năm rồi? Chẳng lẽ cô nhớ nhầm?
Ôn Hủ Hủ có chút mông lung, nhưng cô nhanh chóng không nghĩ đến những chuyện này nữa, mười năm không phải càng tốt hơn sao? Cô sắp được gặp ba rồi.
''Vậy...Vậy hai hôm tới tôi có thể đi gặp ông ấy một chút không? Tôi... Mấy năm nay tôi vẫn luôn ở nước ngoài nên chưa từng gặp ông ấy, tôi muốn...muốn đến thăm ông ấy chút.''
''Đương nhiên, lúc nào con muốn đi cũng được, ba sẽ sắp xếp cho con.''
Ông cụ Hoắc thoải mái đồng ý.
Cuối cùng bầu không khí giữa hai người cũng hòa hoãn xuống, tạm thời hòa thuận như lúc trước.
''Hôm nay ông... chờ tôi ở đây là vì muốn hỏi tôi chuyện đã xảy ra ở Tôn gia sao?''
Có lẽ do xuất phát từ cảm kích, sau khi uống xong vài chén trà, Ôn Hủ Hủ thấy ông cụ mãi không nhắc đến chuyện kia, cô mâu thuẫn một lúc, cuối cùng vẫn chủ động nói đến.