"Mẹ kiếp, cậu tới đây khi nào? Hành tung của bọn tôi đã giấu kỹ đến mức này rồi, vậy mà cậu còn có thể tìm được tới đây nhanh như vậy? ĐM mũi cậu là mũi chó sao?”
Trì Úc nhìn thấy người chặn mình, anh ta ngồi trong xe chửi thề!
Hoắc Tư Tước cười lạnh lùng không nói gì, hắn búng ngón tay ngay lập tức ở sau lưng hắn xuất hiện mấy bóng đen xông về hướng Trì Úc.
Mẹ kiếp, đừng có bảo là tên này muốn giết anh ta đấy chứ?
Trì Úc bị dọa sợ, mở cửa xe trực tiếp thú nhận: "Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Tôi không làm gì gây hại cho cậu mà.”
"Bắt cóc vợ tôi không tính sao?"
"Hừ! Đó là vợ cậu sao? Đó rõ ràng là vợ cũ của cậu mà!” Trì Úc kêu to, kiên quyết không thừa nhận tội danh Hoắc Tư Tước tùy tiện gán cho anh ta.
Tuy nhiên điều làm cho anh ta tuyệt vọng chính là sau khi Hoắc Tư Tước nghe anh ta kháng nghị, lại trực tiếp ném tới trước mặt anh ta một quyển sổ nhỏ màu đỏ.
"Nhìn cho kỹ, xem cô ấy có phải là vợ cũ của tôi không?"
“......”
Trì Úc không nói lời nào, khuôn mặt xinh đẹp giống như hoa anh đào trong nháy mắt giống như mất đi ánh mặt trời, ảm đạm đến mức không còn chút máu.
Bọn họ vẫn là vợ chồng?
Vậy tại sao? Tại sao người đàn ông này lại đối xử với cô như vậy? Hắn không biết cô đã đánh đổi như thế nào vì hắn sao?
Hốc mắt Trì Úc đỏ lên, anh ta nhớ tới dáng vẻ tiều tuỵ thất thần của cô đến tìm anh ta vào đêm hôm đó, nó làm cho lòng ngực anh ta vô cùng bi thương, nỗi căm phẫn đột nhiên cũng tăng vọt lên.
"Được, cho dù cô ấy không phải là vợ cũ của cậu, vậy cậu có thể đối xử với cô ấy như vậy sao? Cô ấy là người không phải là đồ vật, cậu dựa vào cái gì hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô ấy như vậy? Hả?”
“……”
Hoắc Tư Tước nheo mắt nhìn Trì Úc.
Quả nhiên hắn đoán không sai, Trì Úc lại còn dám nhớ nhung người phụ nữ của hắn.
"Tôi nói không có là không có, có tin không thì tuỳ anh, bây giờ tôi muốn hỏi anh gần đây cô ấy làm gì? Kế hoạch của cô ấy là gì?”