Trì Úc thấy vậy cực kỳ hoảng sợ: "Cậu... cậu đang làm gì vậy? Đừng có nói cậu muốn đi giết anh ta đấy nhé?”
Anh ta vẫn còn có chút hiểu biết về Hoắc Tư Tước.
Hoắc Tư Tước âm u nhìn về phía anh ta: "Không được sao?”
Mẹ kiếp!
Trì Úc muốn quỳ lạy với hắn rồi!
"Đương nhiên là không thể! Đầu óc cậu bị úng nước à? Nếu cậu giết anh ta, đồ ngốc kia sẽ tha cho cậu sao? Tôi nói cho cậu biết cô ấy chắc chắn sẽ giết cậu.”
Lời này có sức sát thương quá lớn, dường như trong nháy mắt Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm anh ta, hắn lại có loại cảm giác không thể thở nổi, có cái gì đó bị kẹt ở trong cổ họng.
Cô sẽ giết hắn?
Vì Kiều Thời Khiêm kia?
Trong lồng ngực hắn giống như bị người nào đó đâm mạnh một cái, hắn rất không muốn thừa nhận nhưng dựa theo tình hình hiện tại, thì lời của Trì Úc thật sự không sai chút nào.
Ngay cả khi tối hôm qua bọn họ vừa lên giường với nhau.
Sự tuyệt vọng ập đến như thuỷ triều, một người đàn ông cao lớn lại cảm thấy bất lực đến mức ngay cả ngón tay cũng run rẩy.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy.
"Tôi biết cậu hiện tại rất lo lắng, nhưng nếu như cậu thật sự không muốn đồ ngốc kia không gặp cậu nữa thì cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ, cậu thông minh như vậy, chẳng lẽ không nghĩ ra biện pháp khác sao?"
Trì Úc cuối cùng vẫn mềm lòng khuyên hắn.
Một lúc lâu Hoắc Tư Tước cũng không lên tiếng.
Đợi một lúc cho đến khi Ôn Hủ Hủ gọi điện thoại tới hỏi Trì Úc, đón được Ôn Cận chưa?
Trì Úc: "Sắp rồi, hiện tại tôi đang trên đường, khi nào đón được sẽ nói cho cô biết ngay, đúng rồi, em họ cô trông như thế nào cô biết không? Gửi cho tôi một bức ảnh.”
Đào tạo?