Mãi đến hai giờ chiều, hai chị em này mới trước sau tỉnh dậy.
''A...''
Lúc dậy, toàn thân Ôn Hủ Hủ đau nhức như tan thành từng mảnh, thiếu chút nữa cô đã ngã ngược về giường.
Trời ơi, cô làm sao vậy?
Tối hôm qua cô say quá, hoàn toàn không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.
Đến khi cô cúi đầu mới phát hiện dấu đỏ dày đặc trên người, nơi nào đó cũng vô cùng đau, lúc này trong đầu cô mới xuất hiện một số kí ức vụn vặt của tối hôm qua.
Cô lập tức bùng nổ!
''A! Hoắc Tư Tước cái đồ khốn nhà anh!''
''Chị? Chị sao vậy? Chị dậy rồi sao?''
Đúng lúc này Ôn Cận đã thức dậy đứng bên ngoài gõ cửa phòng cô.
Ôn Hủ Hủ nghe xong chỉ có thể nhanh chóng bịt chặt miệng, sau đó khó khăn đi đến nhà vệ sinh.
Mấy phút sau, lúc mở cửa ra, vẻ mặt cô đã khôi phục như ngày thường.
''Tiểu Cận, sao vậy?''
''Chị, Lâm Ân tiên sinh kia gọi điện thoại đến đây, muốn chúng ta bây giờ qua chỗ ông ta một chuyến, nói có một cơ hội rất tốt, nếu chúng ta muốn kiếm tiền thì lập tức đến.''
Ôn Cận đứng trước cửa sau khi ngủ đủ giấc thì tinh thần vô cùng sảng khoái.
Cậu đeo một chiếc kính đen, mái tóc đen ngắn đội một chiếc mũ len nhạt màu, đưa mắt nhìn khuôn mặt đẹp như vẽ của thiếu niên, vừa ngây ngô vừa tràn đầy sức sống, người khác nhìn chỉ có thể cảm thán.
Tuổi trẻ thật tốt.
Ôn Hủ Hủ gãi đầu một cái: ''Được, chị đi thay quần áo, đúng rồi, anh Kiều đâu?''
Ôn Cận nhìn xuống dưới sàn nhà: ''Không biết, sáng nay anh ta đến tìm chị, em nói chị vẫn còn ngủ, sau đó anh ta ra ngoài đến giờ vẫn chưa về.''
Lâm Tử Dương: [Tổng giám đốc, ngài còn không về thì công ty sẽ bị mấy cổ đông già kia hủy mất!] Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !!